1 Bỉ ngạn hoa, ngàn năm nở, ngàn năm tàn, khi có hoa thì không thấy lá, khi có lá lại chẳng thấy hoa. Nơi Hoàng Tuyền rực đỏ màu hoa bỉ ngạn, bên sông Tam Đồ lại là một dãy hoa đỏ, tiếp đón bên kia bờ Vong Xuyên.
2 Mười năm sau.
Một đoàn nô tỳ đi ngang qua hồ sen của Tư Mã gia môn cười nói vui vẻ.
"Này A Thy ngươi biết nơi đó là nơi nào không?" Một người nô tỳ nhìn bên kia hồ, vươn tay chỉ chỉ vào một thủ phủ hoang sơ, gần như sắp sụp đổ.
3 U tối. . . U tối quá. Nơi này là nơi nào?
U tối tới nổi bản thân ta cũng không còn hình nữa.
Lạnh tới nổi tâm can ta rét buốt.
Đau tới nổi ta như chết đi.
4 Đã năm ngày trôi qua, Linh Tử vẫn đi mãi vào cánh rừng sâu không thấy điểm dừng. Nàng chẳng biết mình đi về đâu nhưng đôi chân vẫn không hề ngừng lại.
5 Sáng hôm sau, Linh Tử tỉnh dậy mặt trời đã lên cao rồi. Đoán chừng đã gần trưa. Bất quá có cái gì không đúng, từ khi nào gốc cây lại như lụa mịn vậy? Khi ngước mắt nhìn mới thấy mái tóc ai kia đang bay loạn trên mặt mình mới không khỏi giật mình, sau đó lại bực mình mà ở bên dưới hông nhéo hắn một cái.
6 Linh Tử rời đi không bao lâu, trong Tư Mã gia môn phát sinh lộn xộn không thể tả. Chuyện là mấy ngày trước, mấy nô tỳ đi ngang qua hồ sen. Tình cờ phát hiện nước hồ sen hoen bẩn, tanh hôi, một phen dọn dẹp.
7 "Linh Tử, không lẽ ngươi xui tới vậy hả?"
"Ý ngươi là gì hả?"
Yêu Ngạn Hồ dậm chân.
"Ngươi xem kia là cái gì là Nguyên Tước đó!"
Linh Tử ngẩn ra, không phải như thế chứ.
8 Chỉ trong khoảng một tháng trở lại đây, giang hồ gợn sống từng đợt. Tri một lần nữa tái xuất sau gần năm năm biệt tích, Đế Hy Bạch di hành sang Tần Hưng quốc lại bị đả thương bởi Tri sau đó mất tung mất tích.
9 Đêm khuya Đế Hy Bạch từ từ tỉnh lại. Cả người đau nhức không một chút sức lực khiến hắn nhíu mài. Trước mắt hắn là một rừng cây âm u, hơi lập lòe nhờ đám lửa nhỏ.
10 Linh Tử vừa ngồi xuống liền để ý. Đế Hy Bạch từ khi nào nhìn nàng như vậy a. Nổi hết da gà rồi.
"Ngươi liếc ta như vậy làm gì!"
Linh Tử phù phù mở miệng.
11 Linh Tử ăn xong lại bàn tính về chuyện tương lai. Nàng tập luyện rất có tiến bộ ít ra thì thân thể đã cứng cáp hơn rất nhiều, vóc người cũng được cải thiện không ít.
12 Chìm trong hỗn độn sức mạnh, cả người nhẹ bẫng như không khí. Trong đan điền lúc nóng lúc lạnh làm cách nào cũng không khống chế được.
Thời gian không ngừng trôi, nàng vừa dung nhập được một ít linh lực vào đan điền lại bị đánh bay đi.
13 Bọn hắn nghĩ cái gì làm sao Linh Tử biết được, nàng còn đang nhắm mắt nhắm mũi chịu đựng áp lực từ Đế Hy Bạch đây này. Chẳng biết hắn có ý gì mà nàng cũng không đoán ra, kẻ thấp kém sao dám đoán tâm ý bề trên.
14 Hể?
Cái tên mặt than này mới vừa nói cái gì vậy?
Nàng. . . Nàng không có nghe lầm đâu nhỉ. Hắn muốn nàng nhận hắn làm sư phụ.
Linh Tử đứng như trời trồng, mắt không chớp nổi một cái cứ như bị điểm nguyệt mà không có một chút động tĩnh.
15 Tâm tình của Đế Hy Bạch hiện tại rất tốt, nhìn biểu hiện của hắn thì biết tuy mặt than vẫn là mặt than nhưng cũng có nắng xuân nha.
Linh Tử nhìn đến nhập tâm, nhìn đến tim nhảy thịch một cái, nàng làm bộ dáng ôm tim co người lại, ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
16 Khoảng một tuần nay, Thiên Tuyền cứ mãi ở trong núi ra sức nâng cao luyện tập củng cố thân thể. Đế Hy Bạch rất nhàn nhã hành đồ đệ mình tơi tả, Yêu Ngạn Hồ một bên thấy cũng đau lòng thay nhưng nàng cũng chẳng rên la một tiếng.
17 Thiên Tuyền đang nhập tâm nghe được liền bị sặc, nghẹn đến mức gương mặt nhỏ nhắn méo mó khó coi lúc xanh lúc trắng. Đế Hy Bạch ngồi đối diện bình thản quăng cho nàng một bình nước mắt cũng chẳng thèm động.