1 “Tôi cho rằng chủ yếu là trình độ văn hóa cao nhất cũng không thể vượt qua hồng câu. ” Kỳ Tiếu Ngôn nhìn nhân viên bên công tác ly hôn trước mắt, giọng điệu nghiêm cẩn tựa như là đang tham khảo một vấn đề nào đó:“Cô ấy chỉ là giáo viên tiểu học , tôi là giáo viên đại học”.
2 Đầu mùa xuân, hai bên đường được tô sắc hồng nhạt của hoa anh đào, Dương Vi ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời qua khe hở của tán cây, hơi hơi nhíu mắt.
Một chiếc Audi màu đen gào thét lướt qua người cô, hơi lạnh lập tức xông vào quần áo.
3 Đây là một cơ hội tuyệt vời, các cô còn không phải trả tiền. Dương Vi cẩn thận suy nghĩ trong một giây, sau đó vui vẻ đáp ứng: “Thành giao!”
Lúc hai người đang ở trong phòng ngủ điên cuồng thay quần áo, Dương Vi vẫn có chút lo lắng: “Chúng ta đóng giả thành những nữ nhân viên văn phòng, có sợ lộ không? Đối phương là những người có chỉ số thông minh cao đấy.
4 Kỳ Tiếu Ngôn đẩy cửa nhà ra, bên trong không có một bóng người. Anh bật điện phòng khách lên, sau đó đổi dép lê đi vào trong. Theo thói quen anh hất tóc ra sau đầu, nhìn phòng khách một lượt, sau đó đi vào thư phòng.
5 Dương Vi sau khi uống rượu ở Thịnh Lôi xong, tự mình lái xe về nhà. Đi ngang qua siêu thị trước cửa nhà, cô thuận đường vào mua chút đồ ăn.
Đẩy xe mua sắm đi quanh những gian hàng, Dương Vi có chút không thoải mái.
6 Lúc đồng hồ báo thức của Dương Vi vang lên, đã là bảy giờ sáng.
Cô sờ soạng dưới gối đầu bên cạnh một lúc, theo bản năng nói: “Tập tập…”
Vừa tỉnh ngủ nên thanh âm mềm mại hơn so với bình thường, nhưng không có ai trả lời cô.
7 Cùng lúc đó, đúng 7 giờ 40 phút Dương Vi đã đi taxi đến trước cổng của trường tiểu học Nhị Thất của thành phố A. Dương Vi thanh toán tiền xe xong, khóe miệng khẽ cười đi vào trong trường.
8 Thời gian bắt đầu giờ học buổi chiều là hai giờ. Bởi vì tối hôm qua thức khuya xem tiểu thuyết, nên hôm nay Dương Vi ngủ tận đến một giờ năm mươi phút mới dậy.
9 Dương Vi hơi bất ngờ nhìn anh ta một cái, ở trong lòng nhớ lại một chút, xác định rằng mình không quen biết một người đẹp trai như vậy, mới nghi ngờ hỏi: “Chúng ta quen biết sao?”
Trong mắt Phương Thừa Nhiên hiện lên một tia mừng rỡ, có chút kích động bước về phía cô: “Cậu không nhớ tớ à? Chúng mình là bạn tiểu học, lúc ấy trong lớp chỉ có hai chúng mình là người Trung Quốc.
10 Tin nhắn gửi đến cho anh có nick Weibo là: “Mời giáo sư uống thuốc”, avatar là một hình bức tranh chân dung một cô gái xinh đẹp đã qua phần mềm chỉnh sửa q painted thành tranh vẽ, trên đầu là mái tóc xoăn xinh đẹp, không hiểu sao anh lại nghĩ đến Dương Vi.
11 Tống Hiểu Phương là tên khai sinh của Tống Cẩn, khi mới ra mắt, công ty chê nghe không hay, cho nên đặt nghệ danh cho cô là Tống Cẩn. Giọng nói của cô nghe xúc động giống như gió thổi, nhưng Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở trước mặt lại không có nhiều phản ứng.
12 Dương Vi sửng sốt nhìn anh ta một lúc lâu, mới phù một tiếng bật cười: “Cậu đang đóng phim à?”
Bờ môi của Phương Thừa Nhiên chậm chạp hạ xuống giống như một giọt nước: “Cậu có đồng ý làm nhân vật nữ chính của tớ không?” Ánh mặt trời vừa lúc rơi trên khóe miệng của hắn, xinh đẹp giống như một bức tranh sơn dầu.
13 Hai giờ học trôi qua rất nhanh, Kỳ Tiếu Ngôn coi giọng nói của Dương Vi giống như là nhạc nền, vừa nghe nhạc vừa làm việc của mình. Lúc chương trình học kết thúc, anh đang chuẩn bị rời khỏi phòng học, lại thấy trên màn hình máy tính hiện lên một loạt chữ viết màu tím.
14 Đúng thời gian ăn cơm trưa, sinh viên đại học Đế Đô đang nhàn nhã hưởng thụ thời gian nghỉ cuổi tuần của mình.
Một bóng dáng thon dài chạy thật nhanh từ cửa trường học vào, dường như không ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh.
15 Đúng bảy giờ tối, trước một nhà hàng đẳng cấp thế giới, Phương Thừa Nhiên lái xe vào bãi đỗ xe, tìm kiếm chỗ đỗ xe.
Ở trước mặt có một đôi nam nữ cũng vừa bước từ trên xe xuống, khi xe của Phương Thường Nhiên lái qua bên cạnh bọn họ, ánh mắt theo bản năng dừng lại.
16 Theo thứ tự đánh số của mẹ, người thứ nhất chính là giáo sư khảo cổ học.
Giáo sư trông lớn tuổi hơn so với Kỳ Tiếu Ngôn rất nhiều, Dương Vi đoán anh ta khoảng chừng 40 tuổi.
17 Sau khi trở về, việc đầu tiên Dương Vi làm cập nhật trạng thái trên Weibo.
Mời giáo sư uống thuốc: Hãy nhìn đi, tâm trạng giống như đang bay trên bầu trời.
18 Phương Thừa Nhiên hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói với Dương Vi: “Đương nhiên có thể. ”
“Có thể sẽ rất lâu. ”
“Chờ đợi phụ nữ là trách nhiệm của đàn ông, chờ đợi cậu là vinh hạnh của tớ.
19 Dương Vi cứ ôm chăn như vậy mà đi ngủ, hôm sau lúc thức dậy, bị mái tóc đen thẳng trong gương làm cho hoảng sợ. Một lát sau mới hồi thần lại nhớ ra, mình đã đổi kiểu tóc mới.
20 Sau khi Dương Vi rời khỏi Weibo, quyết định đi ném cho tiểu thuyết [Giới hạn hôn nhân] một quả địa lôi, chúc mừng xong, thuận tiện nhìn xem câu chuyện cẩu huyết này cuối cùng có kết thúc như thế nào.