1 “Nghỉ, nghiêm!”
“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”
Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.
2 Theo bản năng cô nghiêng đầu nhìn lại, anh mặc đồ rằn ri màu xanh quân đội, dưới chân đi đôi giày quân đội màu đen, đai lưng màu đen tôn lên dáng người hoàn mỹ, giữa đai lưng có dấu đầu sói, trên đó có hai chữ “Xích Sính” rõ ràng.
3 Không được, máu mũi chảy quá nhiều.
Cô gỡ khẩu trang xuống, cầm khăn tay không ngừng lau, ngón tay mảnh khảnh nhuộm không ít vết máu.
“Nơi này của chúng tôi không cần y tá tùy tiện có thể phát nhiệt, tiễn đi.
4 Nhưng cô vẫn bị Phong Lệ mang trở về.
Thời gian nghỉ trưa cô ghé vào tấm phảng cứng, lật qua lật lại đều không ngủ được.
Phút chốc, cô từ trên giường ngồi xuống, xuyên thấu qua màn cửa màu lam nhìn ra mặt trời chói chang ở bên ngoài, cảm thấy sàn nhà đều muốn bị nướng cháy.
5 Cô xì khẽ một tiếng “Không phải tôi đang đi sao? Không phải chân ai cũng dài như anh. ”
Dù sao cô sẽ lập tức rời đi nơi này, không phải nhìn cái mặt lạnh vô tình của Diệp Cô Thâm, tâm địa ác độc hỗn đản.
6 Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng cấm dục của anh, lại trong quân đội, khả năng 99% độc thân.
Nhìn ánh mắt đen nhánh tĩnh mịch của anh, cô không sợ hãi nói tiếp “Có lẽ, thủ trưởng không có bạn gái, có bạn trai?”
Lá gan cô thật lớn, dám lấy anh ra làm trò cười.
7 Sắc mặt Diệp Cô Thâm trầm xuống, buổi sáng, lúc anh vừa chấp hành nhiệm vụ trở về, ở bên ngoài mấy ngày không tắm rửa, mà trong mắt anh, đây là quân đội, chỉ có quân nhân, không có nam nữ khác biệt.
8 “Ôi. . ”
Giường cứng quá!
Đường Tuế Như nằm trên giường bất an trở mình, lòng bàn tay nhỏ chống đỡ mỗi chỗ đều cứng rắn, giống như tảng đá.
“A.
9 Hôn mê hẳn là ở phòng y tế mới đúng chứ?
Động tác Diệp Cô Thâm hơi dừng lại, phản ứng của cô có phải hơi chậm hay không?
Đầu óc làm sao lớn lên?
“Phòng y tế hết chỗ.
10 Đường Tuế Như nhìn mặt mẹ mình có chút mê trai, kéo cánh tay bà “Mẹ, cha con tốt với mẹ như vậy, mẹ còn tìm cho con cha dượng trẻ như vậy?”
Bước chân Diệp Cô Thâm hơi dừng lại, mắt lạnh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đầy kinh ngạc của cô “Tư tưởng của cô có vấn đề.
11 Trên màn hình máy vi tính một chuỗi ký tự không ngừng chuyển động, cô tức giận thu tầm mắt lại.
“Tê”
Cô cảm thấy hai cánh tay của mình đau, trước kia cánh tay nhỏ trắng nõn, bây giờ đen mấy phần.
12 Diệp Cô Thâm chẳng những không nhắm mắt, ngược lại đánh giá cẩn thận, sợi tóc hơi cuộn lại rải rác ở giữa cổ trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm cũng lên xuống, mấy giọt nước óng ánh đảo quanh xương quai xanh, giống như tinh linh nhảy nhót trong núi.
13 Ánh mắt Diệp Cô Thâm nhìn lướt qua Đường Tuế Như đắc ý, cười yếu ớt “Muốn anh thượng em. ”
“Chú Diệp, tôi không hứng thú yêu đương vượt quá bối phận, ông nội Càn bên kia, tôi sẽ đi tìm ông nói rõ ràng.
14 Xưng hô của cô, để hai người ngồi trên ghế salon đều nhìn cô.
Cô gái nhỏ mặc một cái áo màu hồng nhạt cao thắt lưng, vạt áo khảm một viền ren trắng, tóc màu nâu hơi cuộn rơi vào trong tai, nổi bật khuôn mặt trái xoan càng thêm tinh xảo, con ngươi trong veo nhìn bọn họ.
15 Ngón tay Đường Tuế Như sắp chạm điện thoại chốc lát liền thu lại.
Diệp Cô Thâm đâu phải trâu già, đơn giản chính là hồ ly.
Tính toán cô đúng không?
Rất tốt!
“Con đói, ăn cơm đi!” Bỗng nhiên cô đứng dậy, đi tông giẫm lên sàn nhà, phát ra âm thanh “bang bang.
16 “Ông nội, ông ăn cơm tối chưa?” Đường Tuế Như cười tủm tỉm chào hỏi.
Từ nhỏ cô được trong nhà sủng thành công chúa không phải không có nguyên nhân, miệng cô rất ngọt, trưởng bối trong nhà đều thích cô, cô càng kính trọng ông nội.
17 “Chúng ta còn chưa kết hôn, em muốn anh gọi em bà xã?” Diệp Cô Thâm nhàn nhạt nhếch miệng “Không nghĩ tới em vội vã như vậy. ”
Cô bị chọc tức đến tim gan tỳ phổi đều run rẩy, trên mặt lại ôn nhu nói “Chú Diệp, dù sao cháu cũng là cháu gái chú.
18 “Nhuyễn. . . Nhuyễn?” Đường Tuế Như nghiêng đầu “Chú Diệp, chú thấy quỷ à?”
“Em không cho anh gọi Tuế Tuế, nên anh phải lấy cho em tên thân mật, thích không?” Diệp Cô Thâm nói vừa mở cửa xe “Đến nhà rồi, đêm nay mệt mỏi, trở về phòng tắm rửa đi ngủ.
19 Cô tức giận gõ giường, nắm tay nhỏ lại đau.
“Anh anh anh. . ” Cô ngồi dậy, bàn tay mềm mại ấn lên giường lớn.
Một sự thật bi kịch hiện lên trước mắt cô, cái giường này rất cứng rắn, căn bản không tồn tại mềm mại.
20 Mỗi lần có chuyện lớn xảy ra, Đường Tuế Như liền thích ra ngoài thư giãn một chút, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Spa, ngâm suối nước nóng, cắt móng tay, chuẩn bị hành động một chút.