1 Tiết tửVương triều Thiên Đô đời thứ mười, do hậu quả của chiến tranh ba đời trước để lại, nhân dân ở Phong Hỏa phải nhiều lần di dời nơi ở, trừ chiến sự liên tục nơi biên cương, còn có cả nguy cơ người trong nội bộ muốn tạo phản đoạt quyền, nhưng hoàng đế đời thứ chín có được tài năng quân sự cùng quyết đoán độc đáo, liên hiệp với các nước nhỏ bên cạnh, kết hợp với những giáo phái nổi tiếng trong giang hồ, cuối cùng cũng có thể định được tình huống bấy giờ.
2 Khi ánh đèn rực rỡ đã lên, dưới thềm đá của Vọng Triều lâu tràn đầy tiếng ồn ào, khu chợ này mặc dù nằm ở vị trí ngoại thành, cách xa đế đô, nhưng vì đối diện là thành Cam Túc, lưng dựa vào núi, vị trí địa lí mấu chốt giúp cho nơi này trở thành nơi nghỉ chân nổi tiếng cho những người buôn bán nhỏ hoặc những thương gia thường đi đến đi lui.
3 “Thiếu tông chủ, người có khỏe không?”Cánh cửa vừa khép lại, Lục Tu vội vàng vỗ lưng giúp Lục Minh Triêu, chỉ thấy sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên là không thoải mái.
4 Nhan San San đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn mấy vật nhỏ đặt trước bàn, bắt đầu tìm cái rương nhỏ bỏ vào. Hơn mười ngày trước, cãi nhau với tiểu tử Lục Minh Triêu kia, nàng trực tiếp sang bên Tây Hà Các, không đem theo vật dụng hằn ngày làm nàng thấy không quen, lần này sang đây, tiện thể lấy luôn về Tây Hà Các.
5 Màu hồng cam của trái cam cùng màu xanh biếc của quả bưởi, ánh lên vẻ đẹp được chạm khắc tinh xảo trong mâm, màu tím của nho và màu của các trái cây rừng hợp lại, bên cạnh là rất nhiều rượu ngon và sính lễ.
6 “Thiếu chủ, mau trở về phòng khách đi ạ! Lão gia bảo lát nữa người phải đến chính sảnh mời rượu ạ!” Hắn, Tô Thiếu Sơ cùng Nhan San San là thanh mai trúc mã, nhưng trừ mờ ám ra, hắn cảm thấy hai người này còn rất thần bí.
7 Đối diện với nét mặt đầy mong đợi của người bên cạnh, Lục Minh Triêu lắc lắc miệng, khó khăn nói, “A… A…” Những đường cong mạnh mẽ trên gương mặt bắt đầu méo mó! “A – - Tam hoàng tử, Minh Triêu muốn càn rỡ!” Cái chữ đằng sau “A”, hắn không thể nói ra!“Ha ha ha – -” Chu Dục cười không kìm được.
8 Không biết qua bao lâu, ý thức của Lục Minh Triêu bắt đầu thức tỉnh, hắn cảm thấy cả người nặng như khối chì, mí mắt cũng nặng đến mức ngay cả vén lên cũng khó khăn.
9 Khi cánh cửa bị đẩy ra, mọi người trong phòng đều bị sợ hết hồn!“Thì ra là Thiếu tông chủ!” Lệ Nhi từ trong bước ra gặp Lục Minh Triêu đang đi tới cửa, vỗ vỗ ngực cười nói.
10 Ngồi trong Đông Húc Biệt Uyển, Lục Minh Triêu đứng trước cửa sổ, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn bầu trời cao vời vợi qua cánh cửa sổ kia. Đằng sau truyền đến tiếng mở cửa, bước chân quen thuộc bước vào, nhưng hắn không quay đầu lại, chỉ trầm giọng nói: “Ta không có hứng thú nghe ngươi nói gì nữa.
11 Sau giờ ngọ, trong hậu viên của Lục gia, đưa mắt nhìn là thấy người người đi đi lại lại, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, làm người ta vừa đi vào đã cảm nhận được không khí nồng nhiệt của buổi lễ.
12 Nhan San San bước ra khỏi phòng trúc, đi vào con đường mòn trong rừng, nội tâm không ngừng suy nghĩ, nội thương của dì Vân Tiên đã có suốt 10 năm nay, lại thêm mấy năm trước trúng độc nặng, Đà La Ni châu thật sự có thể chữa lành cho dì sao? Lúc này, một cảm giác khác thường xông đến, Nhan San San vừa quay người, dải gấm màu trắng giấu trong thắt bay nhanh ra, hứng lấy các kình khí bén nhọn ở hai bên.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường
Số chương: 32