1 Chương 1: Ai là cùng trời cuối đất của aiCũng chẳng sao, cô chưa từng nghĩ sẽ phải ở bên Cố Chính Vinh cho tới khi nếp nhăn hằn đầy trên mặt, cô cứ ngỡ anh cũng vậy.
2 Lăng Tiểu Manh lập tức ngoan ngoãn tiếp lời, “Hay là để hôm nay em lái xe cho, anh nghỉ chút đi”. Anh dừng bước nhìn cô, tuy đèn đường rất sáng, anh cúi đầu, bóng tối làm cô không thể thấy rõ được ánh mắt anh, nhưng lại làm Lăng Tiểu Manh toát lạnh, sợ rằng mình đã nói sai điều gì.
3 Cô thích nơi này hai năm rồi, những gương mặt ấy luân phiên nhau cứ mỗi ngày gặp lại gật đầu mỉm cười. Đôi lúc thời tiết dở tệ, khi gặp người quen có chút bối rối, nhiều lắm cũng chỉ nói vài ba câu xã giao vu vơ, “Mùa hè thế đấy, bảo có bão là có bão liền”, hay “Gió to thật, nhiệt độ giảm xuống nhanh quá”.
4 CONT. Tim cô như ầm ầm vang dội tựa tiếng còi tàu xuyên qua hầm núi, mắt nhìn đôi môi Cố Chính Vinh từng lời từng lời thốt ra, nhưng cô chẳng thể lý giải, trong tai chỉ vang lên một giọng nói khác, ùn ùn kéo đến.
5 Chương 4: Không thể thế này cả đờiLúc đó anh nghĩ gì thế không biết? Mới hai năm, giờ ký ức đã có phần mơ hồ. Cô rất thê thảm, một mình, ốm bệnh, công việc lại mỏi mắt, ở thành phố này chẳng có lấy một người thân, giờ đến nơi ở cũng không có.
6 Bàn tay anh thật có sức mạnh, thời tiết nóng nực, không hiểu sao vẫn mát lạnh, vuốt qua tóc cô, rồi vuốt lên đôi gò má, lạnh băng dễ chịu. Nhưng cô chẳng thấy gì, chỉ thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng, nỗi sợ hãi lại bủa vâv.
7 CONT. Đại lộ người xe nườm nượp rẽ vào con đường nhỏ phía trước khu dân cư, hai bên đường những tòa nhà cao tầng đều tăm tắp, cô chậm rãi men theo con đường nhỏ uốn lượn, sau cùng cũng tìm được chỗ trống, hai bên đầy xe cộ, cô cẩn thận đỗ lại.
8 Chương 6: Mùi hương thảo dưới ánh trăng đêm Cô nghĩ chắc mình đã say lắm rồi, nếu không sẽ không có ảo giác, bản thân sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông đó và anh sẽ biến mất ngay dưới ánh trăng đêm.
9 CONT. Ngồi yên một lúc mắt nặng trĩu, theo thói quen mỗi lần cô uống rượu là gục đầu ngủ, thực ra mới lên xe đã bắt đầu mơ màng, nhưng trong đầu thầm nhủ quyết không được ngủ, thế nên nhiều lần cô phải bấu lên mu bàn tay để giữ ình tỉnh táo, cuối cùng khi đến được khu nhà mình thì mu bàn tay cô đã đỏ rộp một khoảng.
10 Chương 7: Người xa lạ quen thuộc Rốt cuộc là cái gì biến thành?. . . Cô lặng lẽ ngồi một bên ngắm nhìn anh, ánh mắt lạ lẫm, như chưa từng trông thấy anh, như chưa từng biết đến con người này.
11 Chương 8: Em phải ở bên anh sao? Không hề phòng bị, cả người Lăng Tiểu Manh rơi thẳng vào lòng anh, gáy chạm vào ngực anh, ngẩng đầu ngắm trăng đêm.
12 Chương 9: Còn quá khứ của em? Cánh cổng lớn cao vút của trung tâm triễn lãm rộng mở, anh đứng đó một mình trong bóng râm, xe phóng thật nhanh, chớp mắt đã đi được rất xa, Lăng Tiểu Manh không nhìn thấy rô, chỉ thấy con người ấy giờ đã thành một đốm lờ mờ.
13 Đầu dây bên kia có tiếng cười, trả lời rất nhanh, “Đồng chí Tiểu Manh, sao cô lại không tìm được người tới đón thế? Như thế không được, tôi đành cố làm thêm lần nữa vậy.
14 Trong cửa hàng có người tiếp đón, trông thấv vậy Bùi Gia Tề xua tay ngăn lại. Đôi ba người khách đang chăm chú chọn đồ, đa phần đều tới ngắm cách bày biện, không khí nhẹ nhàng, chắng ai chú ý đến họ.
15 Chương 11: Có và đã từng có hoàn toàn khác nhau Động tác anh rất tự nhiên, nhưng cô nghĩ, mình sẽ mãi mãi không thể quên giây phút này. Bóng dáng mạnh mẽ của Cố Chính Vinh, dưới ánh đèn anh xòe rộng đôi bàn tay.
16 Chương 12: Quay người Cuối cùng cô cũng chẳng thể đề phòng, thời gian dần trôi, dần dà dưới ánh trăng cô đã yêu người đàn ông này, một khi trầm luân, sẽ chịu đựng tất cả để khắc cốt ghi tâm.
17 Tuổi tác của Cố Chính Vinh hơn người em gái trên danh nghĩa này khá nhiều, từ nhỏ anh đã quen yêu thương, chăm sóc cô, lúc này tự đáy lòng càng thương cô hơn, cúi đầu vuốt lên má cô và bé Mike, rồi chỉ sang phòng ngủ bên cạnh, “Thế này nhé, em và Mike cùng đi nghỉ đi, để anh nói chuyện với họ”.
18 Chương 13: Ai cùng em ngắm pháo hoa Anh là Cố Chính Vinh, trước mặt cô luôn là người đàn ông đường hoàng ngạo nghễ, với bất cứ chuyện gì cùng điềm tĩnh xử trí, với ai cũng nói cười bình thản.
19 Cố Chính Vinh đưa tay ôm lấy bé Mike đang chạy tới, rồi cất tiếng hỏi Nhã Tư Mẫn, “Sao tới đột ngột vậy? Mới về đến nhà chẳng phải để hai người nghỉ ngơi cho khỏe sao? Đã xảy ra chuyện gì?”- Tận ba câu hỏi liền, Lăng Tiểu Manh nghe xong như ba cái bạt tai giáng xuống, thấy mình đứng đây thật sai lầm và nực cười, cố giằng tay mạnh thêm chút nữa.
20 Tô Ngưng đã tiến lên phía trước, đứng chắn trước mặt anh chẳng tìm được lời gì để nói, nói bừa vài câu, rồi lại nhìn Lăng Tiểu Manh nói: “Tiểu Manh, anh có vài việc muốn nói riêng với em, có được không?”.