1 Nắng chan hoà trong khu vườn yên tĩnh. Tiếng nước chảy từ cái thác nhân tạo át hẳn tiếng động trên đường phố bên ngoài bức tường cao. Sự yên tĩnh này và những nét đặc biệt của khu vườn trông có vẻ tự nhiên, nhưng thực ra đã được sắp đặt tinh vị Những ống nước ngầm sau những khối đá tạo ra một con suối chảy xuống từ trên cao.
2 Bác sĩ Sơn Điền bao giờ cũng thoải mái tại một buổi trà đạo, ngồi im lặng trầm tư với các bạn già khác. Bây giờ rất ít người còn tổ chức trà đạo. Ông tự coi là một người tài tử, bởi vì từ ngôi nhà tuổi thơ của ông tại California không có một trà thất như thế.
3 Dục Thủy đang ngồi soi gương trong căn phòng đặc biệt dành riêng cho nàng trong căn nhà mênh mông này. Nàng quỳ gối quay ra khu vườn tắm trong ánh nắng cuối cùng của một ngày.
4 Dục Thủy không thể quan niệm nổi sự phóng túng của nàng. Tại sao nàng chấp nhận đề nghị của chàng? Nàng khỏi bệnh một cách lạ lùng, và sẵn sàng đi học sáng ngày hôm sau, trong chiếc váy màu vàng và cầm một cây dù trắng nhỏ thêu những bông hoa vàng.
5 Thời tiết đồng lõa với ánh mặt trời. Vì ánh nắng quá rực rỡ, Dục Thủy dậy sớm. Nàng trông thấy mẹ, nhưng không thấy cha đâu. Mẹ nàng nói tối hôm trước ông về quá trễ.
6 Tháng Tám vẫn tiếp tục nóng đến nỗi người già trong thành phố phải tuyên bố rằng đó là hậu quả của hai trái bom nguyên tử ném xuống Trường Kỳ và Quang Đảo.
7 Sáng hôm sau bác sĩ Sơn Điền thức dậy, mệt nhoài và chán nản. Vợ Ông vốn là một người đàn bà giản dị và vâng lời, thế mà đêm hôm qua đã tỏ ra là một người khác hẳn.
8 Viên đại tá nói, "Như vậy anh có thể lên đường về thăm nhà vào thứ Năm tuần tới. Anh có thể ở lâu chừng nào anh muốn, miễn là có lý do hợp lý. " James nhăn mặt nhìn cấp trên.
9 Bà Peterson đang sửa soạn đón mừng con trai về thăm nhà. Vợ viên đại tá đã viết cho bà đầy đủ về chuyện của James, tuy bà không quen và chưa hề gặp vợ viên đại tá.
10 Bà Peterson không bao giờ tin vào những gì coi là không thể tránh được. Vì không tin nên bà không bao giờ chấp nhận. Bà không có người tâm sự trong số đông đảo bạn bè, tuy mọi người đều tin rằng mình đủ thân để biết mọi điều bà suy nghĩ và làm.
11 Tại phi trường San Francisco, James trông thấy Dục Thủy bước xuống và ngập ngừng một giây lát, nhìn bên này bên kia để tìm chàng. Chàng xông qua đám đông, xấu hổ chàng đã tới trễ, xấu hổ sáng nay chàng đã ngủ quá giấc.
12 Trong căn phòng bên cạnh Dục Thủy chờ đợi. Danh dự không cho nàng nhìn hoặc nghe khi hai cha con nói chuyện với nhau. Tuy nhiên nàng biết một điều gì đã nói ra, một điều gì được kể ra và được nghe, rất nguy hiểm cho nàng.
13 Dục Thủy không bao giờ hỏi chàng sẽ làm gì. Nàng không nhắc nhở tới cái ngày độc ác ấy, cái ngày nàng đọc thư Monicạ Chàng nghĩ nàng tiếp tục không thay đổi, cẩn thận làm chàng vui lòng, và bây giờ không còn thắc mắc nữa, nàng tìm được sự bình tĩnh.
14 Dục Thủy lặng lẽ bước dọc theo con đường. Bây giờ hàng ngày trong lúc chờ đợi Lạc Nhi sinh ra, nàng làm những chuyến đi bộ dài và lặng lẽ, không nói chuyện với ai, và cũng không ai nói chuyện với nàng.
15 Tại nhà ga xe lửa San Francisco, Hoà Lang đang đứng đợi. Chàng ăn mặc cẩn thận, tự cười mình khi ăn mặc như thế. Tuy nhiên chàng cũng cảm thấy thú vị khi ăn mặc chững chạc, và bất cứ cuộc đời nào là định mệnh của chàng, chàng cũng có thể chấp nhận được.