1 Lan Đồ bên trong chạy ra ngoài, đảo mắt kiếm tìm A Tịch.
A Tịch đứng bên dưới gốc cây, đá đá chân vào những viên sỏi bên dưới chân, con ngựa bên cạnh cũng lười nhác như chủ của nó đến gặm cỏ cũng không còn thiết muốn nữa.
2 Tuy nàng là người duy nhất được chọn nhưng tất cả những người vượt qua đợt tuyển do hoàng hậu và thái phi làm chủ đều trở thành tài nhân.
Thời gian sau quả nhiên hắn ban cho nàng hết số túi tiền còn lại.
3 Nàng khóc đến ngã bệnh, Vĩ Nương và Tử Luân vì lo lắng cho nàng mà gầy rạc đi.
Nàng bệnh cả tháng trường không khỏi, thái y đến chẩn bệnh rồi kê thuốc, mỗi lần một loại thuốc khác nhau nhưng bệnh nàng không thuyên giảm.
4 Nguyên Tiêu. . .
Sáng Nguyên Tiêu cả cung cứ nháo nhào, Ngự Thiện phòng cũng tất bật làm bánh trái, hoàng hậu cho làm rất nhiều bánh đậu xanh để nửa đêm đem ban cho tất cả cung nữ thái giám.
5 Đầu tháng hai, tiết trời bắt đầu nóng lên, mặt trời cũng mọc sớm lặn trễ.
Trưa Vương Uyển tắm cho Đô Đô, hồ ly nhỏ xe chừng rất thích nước, cứ lăn trong chậu nước không chịu ra ngoài.
6 Nàng vội vã mở tung cánh cửa đầu tiên mình nhìn thấy, chạy vào trong.
Đập vào mắt nàng là hồ tắm nước nóng trông quen.
Đi thêm bước nữa mới thấy hồ nước động tĩnh, vừa nhìn đã thấy bóng hắn trên mặt nước.
7 Cảnh báo: h nhẹ ở đoạn đầu chương
Hắn rất ít tới Nhật Lệ cung, đôi khi còn không quan tâm tới sự phá phách của Vương Uyển, đôi lần xuýt đốt cháy Ngự Thiện phòng, có điều may mắn vẫn chưa gây tổn thất.
8 Sáng hôm sau, khi nàng thức dậy, đã ngủ trong một căn phòng nhỏ, nhận thức được mọi chuyện nàng mới vội vã chạy ra cửa nhưng cánh cửa đã đóng chặt, lúc này mới chua xót quỳ xuống đất.
9 Hắn uống say bí tỉ, thật ra chính là không biết người kia là Tố Tố, bỗng nghe tiếng "xoảng" từ ngoài liền choàng tỉnh, buông Tố Tố ra, đi theo hướng tiếng động.
10 Mấy ngày sau hoàng cung lại loạn lên vì chuyến ghé thăm của người Hồi, vương giả của người Hồi rất khác, họ rất vui vẻ và hoà nhã.
Nàng cùng tham dự buổi đón tiếp sứ đoàn, buổi lễ cũng long trọng như đại lễ bình thường để thể hiện lòng tôn trọng.
11 Một khoảng thời gian sau. . .
Khi mùa thu sắp kết thúc, những cơn gió mùa đông không ngừng thổi, mang đến hoàng cung cái lạnh se cắt.
Nàng gần đây hay mơ vu vơ về quá khứ.
12 Hắn không chỉ kéo nàng đi, hơn thế còn nói:
"Không phải phản kháng, bây giờ muội chưa nhớ, không sao, trở về phương Bắc, chắc chắn muội sẽ nhớ ra. "
Nàng giằng tay hắn ra, nói:
"Trác Nhiên, ta không thể hiểu nổi.
13 Cuối cùng, sau một khoảng thời gian điều tra, vụ án thảm sát cha mẹ của Vương Uyển cũng có một lời hồi đáp. Câu trả lời chỉ đơn giản là do một đám thổ phỉ ở đó đến cướp rồi giết người, nàng thật sự không thể tin được.
14 Sinh thần năm hai tư tuổi của hắn vẫn tổ chức như mọi năm. Sự nhộn nhịp kia thật ra chính là một nghi lễ thường tình mà quần thần ai cũng ra sức nịnh nọt củng cố uy thế của mình trong vương triều Bắc Tống.
15 Nàng trong thấy hết tất cả, Lâm Nhị nói dối.
Nàng cưỡi con ngựa trắng chạy dọc thảo nguyên, ban đầu con ngựa rất ngoan, lúc sau nó lại giở chứng, không chịu chạy, sau đó lại chạy thật nhanh khiến nàng ngã xuống đất.
16 Hắn đứng ở đằng xa, trông thấy nàng ngồi ở phía bên kia chiếc cầu trong ngự lâm viên. Nếu như nàng quay đầu, có lẽ nàng sẽ nhìn thấy hắn. Khoảng cách đó, thật sự rất xa.
17 Hôm sau khi nàng thức dậy đã không nhìn thấy hắn đâu nữa.
Gần trưa, Tử Luân từ bên ngoài đi vào, nói:
"Quý phi, Triệu tiểu thư cầu kiến. "
Nàng ngẩng đầu nhìn Tử Luân, hỏi:
"Là Triệu Tiểu thư nào vậy?"
Tử Luân nhanh nhẹn đáp:
"Là Triệu tiểu thư cháu gái Hàn thừa tướng.
18 Nàng lao tới Liên cung trong bộ dạng đầu bù tóc rối, tâm trạng bấn loạn, nói không nên lời.
Ở Liên cung nhộn nhịp không khí vui mừng, cung nữ truyền tai nhau tin hoàng hậu hạ sinh một hoàng tử.