1 Tiếng lách cách của bàn phím laptop vang trong đêm khuya.
Trên tầng 28, tầng cao nhất của khách sạn Chi Lâm, người đàn ông với bộ vest đen đang ngồi trước chiếc laptop, tay trái đung đưa ly rượu vang đắt tiền, như đang hưởng thụ.
2 Trên chuyến bay hạng thương gia về thành phố S, Bạch Phí Ưu nhàn nhã ngắm nhìn bầu trời không một đám mây, ánh trăng đẹp nao lòng người, tâm tình anh cũng yên ả như hồ nước thu.
3 “Anh Tiểu Bạch, anh đã có người yêu rồi sao?”
“Ai cũng được, nhưng sẽ không phải là cô!”
“Anh Tiểu Bạch, anh không thích em sao?”
“Tôi ghét cô. À mà không, tôi cực kỳ căm ghét cô! Hiểu chưa?”
“Chị Ân? Chị Ân?” An Vy Vy vỗ vai Hàn Ân.
4 Hai giờ sáng, Bạch Phí Ưu rời Niên Hoàng Thượng Đỉnh về Quý Bắc Đình.
Thật chất, ở thành phố S này, anh có mua biệt thự nhưng lần này lại đến Quý Bắc Đình ở.
5 Giám đốc Chu ông vừa muốn trốn vừa lại không. Ông đã xuống bộ phận chăm sóc khách hàng lại chẳng thấy Hàn Ân đâu. Ông nghĩ mình lên chịu trận thôi, thật mai mắn khi mở cửa đã thấy Hàn Ân, nhưng tình huống không được tự nhiên cho lắm.
6 Bạch Phí Ưu nhớ rõ, năm Hàn Ân vào trung học. Những chàng trai thanh niên cùng lứa tuổi luôn để ý đến cô. Cô lúc đó là thiếu nữ 17 tuổi, nhỏ bé xinh đẹp.
7 Hàn Ân năm vào trung học.
Trong suốt quá trình cô lớn lên, luôn có một bàn tay che chở cô hết mực. Đó là anh Tiểu Bạch. Người cô thầm yêu trộm nhớ.
8 Hàn Ân cô bị đánh hội đồng.
Đó là một ngày mùa thu dịu mát. Tâm trạng cô lại chẳng như bầu trời trong xanh ngát kia. Nó là một màu u ám.
Bạch Phí Ưu lại đi công tác một tuần lễ.
9 Hàn Ân búi tóc cao, thây bộ quần áo đơn giản bằng bộ đồng phục xanh da trời, ôm sát thân thể, dù thân hình cô không được quyến rũ, nhưng cũng đáng để con trai phải quay mặt lại nhìn.
10 Bạch Phí Ưu nhìn đồng hồ đeo trên tay “Cậu đến trễ 15 phút 28 giây. ”
Trương Trực Nam ngồi xuống ghế, đối diện Bạch Phí Ưu “Anh không tính thời gian tôi đi đến đây sao?”
“Từ lúc cậu cúp máy tôi đã tính thời gian rồi.
11 Trương Trực Nam nhìn đã gần sáu giờ. Buổi tiệc cũng sắp bắt đầu. Bạch Phí Ưu chưa tới.
Hôm nay là mừng mười năm thành lập của công ty Trần Phú. Anh và Bạch Phí Ưu là đối tác làm ăn, nên cũng được mời dự tiệc cũng là lẽ thường tình.
12 Trên đường về lại Quý Bắc Đình.
Hàn Ân và Bạch Phí Ưu vẫn không nói câu nào.
Họ cứ thế im lặng, lướt bao nhiêu con đường đêm, lướt bao nhiêu đèn đỏ.
13 Trời đầu tháng 10 mát dịu.
Từ sáng Bạch Phí Ưu đã rời khỏi phòng, đến sân bóng rổ trường đại học Quang Khánh.
Tiếng hò reo không ngớt của các cô gái lứa tuổi đôi mươi, tiếng trầm trồ khen ngợi của các chàng trai đứng đông nghẹt cả sân bóng.
14 Trong địa bàn của băng Tonakashi tan hoang sau trận chiến đẫm máu với băng Inoue do Moguchi cầm đầu.
Cảnh sát không dám điều tra vụ việc, nên cố đành im lặng, dọn dẹp lại hết hiện trường rồi niêm phong lại căn nhà.
15 Trương Trực Nam chở Hàn Ân đến trung tâm mua sắm lớn ở SM Mall, Hàn Ân tò mò, anh dẫn cô đến đây làm gì?
"Không lẽ muốn bận bộ đồng phục này hết ngày sao? Hay muốn người khác biết cô làm việc cho khách sạn Quý Bắc Đình?" Trương Trực Nam châm chọc.
16 Trương Trực Nam ngồi trên ghế làm việc, ngước nhìn Bạch Phí Ưu đang dựa vào tấm kính lớn, hai bàn tay đút vào túi quần, ánh mắt mơ hồ nhìn ra bên ngoài thành phố S to lớn trên tầng 23, phòng làm việc của anh.
17 Tiếng còi tàu xe lửa vang lên, đúng 7 giờ sáng.
"Hành khách hãy giữ yên chỗ ngồi. Một lần nữa xin nhắc lại, hành khách hãy giữ yên chỗ ngồi, xe lửa bắt đầu khởi hành.
18 Từ lúc Hàn Ân xin thôi việc làm quản gia, Bạch Phí Ưu đã gọi Crow về. Làm cho Crow có chút hụt hẫng, anh vừa tìm được bóng hồng châu Á cho mình, chưa có gì hết đã phải quay về.
19 Hàn Ân buổi sáng sớm đã ngồi trồng lại khu vườn rau cho bố mình. Hàn Tư Thông đã lớn tuổi, dạo này lại hay đau lưng nên vườn rau chẳng được chăm sóc nữa.
20 Tiếng ồn vì có người đàn ông xuất hiện trước cổng nhà Vương Ngạn.
Anh ta bận áo sơ mi và quần âu, dáng dấp người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú. Phong thái rõ ràng là người giàu.