1 Chương 1 Vừa ngồi vào bàn ăn, chưa cầm đũa lên, ông Thành tuyên bố: – Từ ngày mai, nhà chúng ta có thêm một thành viên nữa. Đó là Uyển Ngọc. Uyển Ngọc nhỏ hơn con hai tuổi, sống khép kín rụt rè, con nên để ý và giúp Uyển Ngọc với nghe Thanh Hương.
2 Trên xe còn một người nữa bước xuống theo ông Thành. Ông Thành vui vẻ: – Uyển Ngọc, để cậu giới thiệu! Đây là anh Thành Vinh, con trai của cậu. Uyển Ngọc cúi chào Vinh, anh suýt phì cười vì cách ăn mặc của cô, áo dài phủ mông, quần ngắn, đầu đội nón trông cô nửa quê mùa nửa thành thị.
3 Buổi cơm chiều đầu tiên có cả Thanh Hương lẫn Vũ Hoàng, Uyển Ngọc lầm lì ăn. Bà Thành ân cần gấp thức ăn bỏ vào chén cho cô, ngọt ngào cười: – Ăn đi con, cứ ăn tự nhiên.
4 Vừa về đến nhà Vinh dội lại vì tiếng nhạc ầm rĩ đến điếc cả tai. Anh đi nhanh vào nhà. Hôm nay Thanh Hương nổi cơn điên gì vậy, mở nhạc vừa đủ nghe thội chứ.
5 Vinh kêu lên hốt hoảng vì hai con La Hán của anh nằm lờ đờ. Hoảng kinh, anh lấy vợt vớt cá lên, cả hai còn thở thoi thóp. Sao thế này? Quýnh lên Vinh bỏ nó vào thau nước lợ, anh bơm thuốc, nhưng cả đến thở thoi thóp cũng không còn, hai con cá nằm ngay đơ, có nghĩa là nó đã chết.
6 Ông Thành về tới, ngạc nhiên khi thấy Uyển Ngọc trong phòng Vinh. – Gì vậy? Nhìn thấy cha và mẹ, bao nhiêu cơn giận, Vinh phát tiết ra hết: – Ba xử cho con đi, hai con cá La Hán của con chết vì ăn nhiều thức ăn.
7 Tiếng cười lớn bị bịt kín lại thành tiếng cười khùng khục. Vinh trợn mắt ngó lên. Con nhỏ man man đang cười anh, một tay cầm cây lau nhà nước nhểu lòng thòng.
8 Làm gì đây! Ngày tháng như quá dài và vô vị. Một ý nghĩ qua đầu, Uyển Ngọc định chiều nay xin ông Thành cho cô học một khóa gia chánh, cô sẽ biết nấu những mốn ăn ngon cho gia đình.
9 Nghĩ đến chuyện đi lạc không về nhà được, Uyển Ngọc bắt đầu khóc sụt sùị. . . . Vũ Hoàng lái xe đi vượt qua, hình ảnh cô gái trẻ đang khóc là anh ta chú ý.
10 Chương 2 Giờ cơm, chỗ ngồi của Uyển Ngọc trống không, ông Thành ngạc nhiên: – Uyển Ngọc không ăn cơm à? Thanh Hương dài dòng châm biếm: – Còn đợi mời mới xuống.
11 Từ trường học, Vinh lại chạy xe đi nữa, hy vọng tìm thấy Uyển Ngọc đâu đó. Lúc này anh không thấy ghét cô, mà lo lắng cho cô. Con bé kia, mày đang ở đâu, mau về nhà đi.
12 Chờ Uyển Ngọc gọi điện xong, Vũ Hoàng mới nhìn cô mỉm cười: – Chúng ta đi uống nước một chút hãy về nhé? Hay là đến nhà anh đi cho biết nhà, hôm nào muốn tâm sự với anh cứ đến tìm anh.
13 Anh Hoàng, có đỡ không? Thanh Hương cúi gán sát Hoàng, anh nhìn thấy gần như hết bộ ngực của cô qua chiếc áo rộng cổ. Khao khát lại bừng dậy, Vũ Hoàng ôm choàng Thanh Hương.
14 Giật bắn người như mình đang làm chuyện xấu, Uyển Ngọc lắp bắp: – Sao chị không nói tôi đã đi học. – Cậu Hoàng bảo đưa cho cô cái gì đó. Mới nghe như thế, Uyển Ngọc vội vàng tuôn xuống.
15 Vũ Hoàng quay trở lại trường ngay buổi trưa, cũng vừa lúc Uyển Ngọc lên xe Vinh. Mình đến chậm một bước mất rồi. Vũ Hoàng bực đọc đánh tay lên vô lăng xe.
16 Chúng ta cố tìm cách thoát ra. Gia đình không có đến hai trăm ngàn đô la chuộc chúng ta đâu. Vinh càng cố cựa mình, sợi dây càng siết chặt anh và Uyển Ngọc vào nhau hơn.
17 Ăn và uống xong, hai người cùng ngồi dựa vào nhau vì không thể nằm. Uyển Ngọc bảo: – Anh mệt cứ dựa vào em nhắm mắt lại cố ngủ đi. – Không! Anh và em thử cựa người xem có mối dây nào có thể mở ra, chứ bị cột như vầy khó chịu lắm.
18 Vinh nằm xuống bên Uyển Ngọc, hai tay gối dưới ót, mắt nhìn lên cao suy tính. Uyển Ngọc bắt chước Vinh, nhưng nghĩ lan man một chút cô rơi vào giấc ngủ mỏi mệt.
19 – Anh đánh lại bọn chúng chi vậy? Em biết làm gì cho anh hết đau đây? Anh chịu không nổi khi chúng muốn sàm sỡ em, Ngọc à. Nếu phải chết cũng được hơn là em bị chúng làm nhục.
20 – Em mệt mà đói nữa. Mỗi lần bụng em đói, đau lắm! Vinh nhìn quanh. Cả anh và Uyển Ngọc cùng hết sức rồi. Cô đã cõng anh đi, đúng là một sức mạnh phi thường, không phải cô gái nào cũng làm được.