1 -Cẩn thận!!! AAAAAA… !!!Cô bé la lên nhưng không có tác dụng, đối phương vẫn bình thản. RÂ…ẦMMM…. Hai chiếc xe đạp đụng nhau. Cô bị ngã lăn ra mấy vòng, cậu kia bị ngã xuống nhưng được cái chân dài chống được nên không sao.
2 * 1 tuần sauMột ngày mới lại lên, những tia nắng ấm áp len lỏi qua những khe lá, những giọt sương sớm long lanh đang từng giọt tí tách. Bên trong khung cửa sổ, một cậu ấm đang chìm trong giấc chiêm bao.
3 -Tôi đâu có ngu mà đứng lại. Ủa mà sao nãy giờ không thấy… _cô đang chạy thì khựng lại bởi suy nghĩ đó. Đang thắc mắc đảo mắt tìm thứ gì, chợt giật mình.
4 Đúng lúc K. Lâm tới, nó vội chạy lại cản hai người khi nhìn thấy hai vẻ mặt đang dần cháy đen kia. -Ủa sao hôm nay hai cậu đến sớm vậy? Thôi vào chỗ nào sao cứ đứng mãi thế? _K.
5 Bất ngờ trước thái độ của H. Lâm vì chưa bao giờ cậu hành xử như thế kể cả 5 năm học chung rồi, H. Lâm không phải là người dễ bị đả kích, ngay cả lúc K.
6 Reng… reng… reng…Chuông đồng hồ báo thức vang lên, đã đến giờ thức dậy bắt đầu một ngày mới. Cô chuẩn bị đến trường trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Cô đứng sẵn đợi cậu ở nhà để xe của trường, thấy cậu tới cô chặn xe cậu lại.
7 -Cậu thật có khiếu hài hước đó!Bực mình vì cậu cười ha hả trong khi mình đang rất nghiêm túc. -Có gì đáng cười sao? _ Hoàng Lâm hỏi. Thấy vẻ mặt Hoàng Lâm cậu thu lại tràng cười hỏi:-Chỉ vì điều đó mà bắt tôi ra đây sao?-Chỉ vì điều đó? Đó không phải là một điều mà là một chuyện.
8 -Cậu thật có khiếu hài hước đó!Bực mình vì cậu cười ha hả trong khi mình đang rất nghiêm túc. -Có gì đáng cười sao? _ Hoàng Lâm hỏi. Thấy vẻ mặt Hoàng Lâm cậu thu lại tràng cười hỏi:-Chỉ vì điều đó mà bắt tôi ra đây sao?-Chỉ vì điều đó? Đó không phải là một điều mà là một chuyện.
9 Cô không ngớ ngẩn đến mức đặt câu hỏi “tại sao cậu ở đây?” nhưng điều làm cô ngạc nhiên là làm sao cậu quen với cả ngoại và nội. -Tôi thì sao? _ cậu gắt.
10 Đã đợi anh quá lâu mà vẫn bặt vô âm tín, thất vọng? Lo lắng? Giận dữ? Ghét bỏ?… Cô vu vơ tự hỏi bản thân vì ngay lúc này cô cũng không biết mình nên như thế nào với ông anh trai này mới phải.
11 -Hey you! Làm gì mà cười đắc chí vậy? _ thấy Bảo cứ lâu lâu lại cười khúc khích một mình như khùng Hoàng Lâm hỏi. -Không có gì. _ ông trả lời. -Không có gì? Không có gì mà ông cười như thằng vừa trốn viện á, lớp mình mà đứa nào cũng như ông chắc nơi này thành FUN CENTER mất, á ah hay là phải lòng em nào rồi hả?-Tôi đã kêu không có gì rồi mà, ông thích ăn ốc thì vỉa hè có mà đầy.
12 “Ò e ò e ò eeeeee…”Tiếng chuông điện thoại báo thức nhắc cậu đã đến giờ tỉnh giấc nồng. Cậu nhoài người đưa tay tắt chuông điện thoại, định ngủ thêm chút nữa thì“Reng reng rengggggg”Đến lượt chuông đồng hồ báo thức biểu tình chủ.
13 Đã hơn hai tháng kể từ cái ngày cậu nổ phát súng đầu tiên “xâm lược”, biến cô thành “thuộc địa” của mình. Ngày nào đến lớp cô cũng phải “nhăn răng” chịu đựng những trò quậy phá của cậu; và hôm cũng nay không ngoại lệ.
14 Cô mở tung cửa xuống căng tin, bỏ lại bao khuôn mặt ngây dại kia. - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… _ một đứa trong đám hét lên. - Mày điên à? _ Hoàng Lâm gõ lên đầu nó nói.
15 Đến cả nhà giữ xe nơi bệnh viện này cũng còn bị “kẹt xe” nữa, phải cố gắng luồn lách lắm cậu mới tách ra khỏi đám người “man rợ” kia được. Cô đang không biết nên làm sao để mở miệng nói với cậu thì nghe tiếng cậu:-Này! Làm gì mà ngất ngây con gà tây giữa chợ giời vậy?Cô giật mình thì đã thấy cậu trước mặt mình, hơi bối rối nhưng cố lấy lại tự tin, cô nói:-Kệ tôi liên quan gì đến cậu, hứ… _ cô ngoảnh sang phía nhà xe rồi dông thẳng.
16 Bệnh viện- Giờ ăn đến rồi giờ ăn đến rồi… nội ơi bữa tối đến rồi nè! _ cô chạy vào huơ huơ túi đồ khoe với nội. - Giờ ăn của nội giờ mới tới thôi, còn của chung thì qua lâu rồi.
17 Nam phục vụ ấy dẫn cô đến gặp một người. - Chị à! _ anh phục vụ chào. - Ừhm có gì không em?- Cô ấy muốn xin làm bán thời gian ạ! _ anh nói rồi kéo cô đứng trước mặt chị.
18 Bệnh việnCô đang bóp chân cho nội thì “cạnh” có tiếng mở cửa. - Con chào nội! Nội thấy trong người sao rồi? _ là cậu. - Cám ơn con! Cũng đỡ chút rồi, không còn nhức như mấy bữa trước nữa.
19 “Kíttt”- Cám ơn! _ cô xuống xe, mở cổng vào nhà. - Này nhỏ! _ cậu gọi với. - Hở?- Làm bạn nhé?- Theo tính chất bắc cầu?- Không! Trực tiếp, tôi muốn… cô là bạn của tôi!…- Cô không muốn làm bạn với tôi sao?…- Tôi hiểu rồi, cô vào đi, tôi về.
20 Cô ngó nghiêng xung quanh để tìm người đã gọi mình nhưng không thấy ai cả. Cô dừng mắt lại nơi một người mà cô cho là lạ hoắc *trước giờ nhà trường có cho người ngoài vào trường đâu nhỉ…? Mà nhìn cũng có vẻ lịch thiệp, cũng biết cách ăn mặc gớm, ngoại hình cũng không tồi… mà thôi kệ người ta liên quan gì đến mình đâu* _ nghĩ rằng đã nghe lộn nên cô định bỏ đi.