61 *Thật là… Mà… ai vậy ta?* _ Trâm Anh tò mò. “Kính koong” _ Trâm Anh đã ra tới cổng mà vị khách ấy còn cố tình bấm chuông lần nữa. - Ra liền ra liền!… Ahssss ai mà gọi quýnh lên thế không biết.
62 Chương 62: Nhà nội…“Xịch” _ một chiếc xế hộp đỗ xịch trước cổng nhà nội. Bước xuống xe, Gia Huy đến trước cửa, nhìn vào trong nhà…Anh không biết mình tự ý làm thế có nên không nữa, anh sợ mình phạm lỗi không đáng có.
63 Chương 63: Tất cả mọi người vẫn đang reo hò, cỗ vũ và mong đợi cô gái ấy xuất hiện…Bỗng… tất cả đều rơi vào im lặng…Một cô gái nhỏ xuất hiện dưới chân sân khấu, ánh mắt cậu nhìn cô gái ấy đã nói rõ nhất người đó là ai.
64 Rời khỏi khách sạn, cầm chiếc áo khoác trên tay, bước đi thất thểu, lầm lũi trong đêm tối. Cậu không biết mình muốn đi đâu, chỉ bước đi theo đôi chân đưa đẩy mà thôi…- Vui anh nhỉ!?- Uhm!- Lần sau mình đến nữa nha!?- Hai đứa mình thôi à?- Uhm, hi.
65 - Phát! (tiếng gọi từ xa)- …- Ê bọn mày. _ Hoàng Lâm. - Gì? _ cả đám cùng chựng lại. - Hình như… tiếng nhỏ Vy. - Hây ỳa, coi bộ không phải ku Phát nhớ mà là chú mày nhớ nó quá đó.
66 Bồ công anh vẫn đang bay đầy trời…Cô vẫn chỗ ấy, nhìn về bầu trời xa xăm, nhẹ đưa bàn tay lên bắt một bông bồ công anh đang lơ lửng… “Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mongĐời em đã vui hơn xưa, vì ta đã gần bên nhau…”Điện thoại cô lại rung, màn hình sáng hiện lên một số lạ.
67 “Kítssssssssss” _ Quốc phanh xe gấp. Xe đỗ trước căn nhà hoang phế đó… Quốc vội chạy vào, nhưng cánh cửa ban nãy đã bị đóng chặt mất rồi. Anh lấy người xô mạnh vào cửa mong nó sẽ mở ra nhưng không thể làm được điều ấy.
68 Cô đứng sau nhìn cậu mà lòng quặn đau là thế, còn cậu vẫn đi… nhưng đâu phải là không đau đớn gì. *Cậu thay đổi thật sao Na???* _ cậu tự hỏi. Thực ra cậu không hề muốn làm cô đau, không hề muốn nói ra những lời nói làm nhau tổn thương như thế.
69 Thế là hết sao??? Từng cơn gió rít ngang qua một cách vô tình vội cuốn đi những giọt nước trên khóe mắt ai đang lặng rơi…___o0o___“………. . Em có thể dối anh trong lời nói, Nhưng làm sao giấu được trong ánh mắt.
70 Bar…Một cô gái đứng giữa đám đông đang chen lấn xô đẩy thật nhỏ bé, cô gái loay hoay ngó ngang tìm dọc để mong tìm được người ấy, khuôn mặt lo lắng, rối rít, quýnh quáng với đôi mắt đảo liên tục để dò tìm người đó.
71 Sáng hôm sau…- Ước gì tớ có thể tìm thấy Doraemon cậu nhỉ!? _ cô nhìn khuôn mặt cậu vẫn đang ngủ và khẽ nói. - Để làm gì ư? Tớ sẽ bắt Doraemon giao cỗ máy thời gian cho tớ.
72 “Kítttsssssss” Cô xuống xe- Xin lỗi hai, em tới trễ. - Cũng may là vừa kịp lúc. Ta bắt đầu nhé!?Cả Gia Linh và cô đều vào vị trí sẵn sàng họp. - Theo những gì anh điều tra gần đây cho thấy, những vị tiền bối trong MK thường thì ba năm họ lại có một dịp hội ngộ một lần.
73 - Thiên Tuấn, MK cho gọi anh. _ Gia Linh vào báo. - Cảm ơn em, anh qua liền. ………. . ooO“Cốc cốc”- Vào đi. “Cạch”- Cậu ngồi đi. _ ông ta nói rồi dụi tắt điếu xì gà đang trên tay.
74 Anh đi trước dẫn đường, bà ấy thì theo sau, cả hai vừa đi vừa nói chuyện với mọi người, làm như không có chuyện gì. Tất cả diễn ra rất nhẹ nhàng và dễ dàng…Cho tới khi…- Anh muốn đi đâu? _ người gác cửa không cho anh qua.
75 “Bốp” _ Quốc đấm Thiên Tuấn thật mạnh…Thiên Tuấn ngã dúi dụi xuống đất. Sao khó thế này? Cú ngã ấy đâu có đau đớn gì!?… Không! Đó là cú ngã tinh thần thật đau, và anh không thể đứng dậy được nữa.
76 Một ngày mới lại lên, mặt trời mở cửa cho phép những giọt nắng rong chơi khắp nơi. Những chiếc lá khô cuối cùng còn lại trên cành cũng rụng cả. Đó là sự chuẩn bị cho những chồi non e ấp bắt đầu mơn mởn trở lại vào một mùa mới… Và… “những con người mới”, những bắt đầu mới……………ooO“RENGGGGGG…” _ chuông báo thức vang lên.