1 Khách sạn lớn Hoàng Đình, cửa thang máy! “Yên nhi, sao đột nhiên mình cảm thấy tim đập nhanh quá, nhanh đến nỗi không thể hít thở!” Chúc Vô Song mặc một bộ váy quây màu hồng bó sát người, bộ váy vốn là mượn của Thư Yên, hơi nhỏ, lại siết hơi chặt, hay là do cô quá khẩn trương, tim đập nhanh, tạo thành hơi thở không thoải mái, hơi thiếu dưỡng khí.
2 “0457″ trên đường đi Vô Song cầm thẻ mở cửa tìm phòng lầm bầm nói, 0457( em là vợ anh ). Vòng quanh tầng lầu khách sạn nửa vòng, cuối cùng cô mới tìm được biển số phòng ‘0457’, đứng ở cửa, nhịp tim của cô đập nhanh giống như đánh trống, tay nắm thẻ ra vào, không tự chủ run rẩy, con gái, phụ nữ, lúc này chỉ là cách một cánh cửa.
3 “Cô em, tôi ghét làm bộ giả mù sa mưa, lấy lòng tôi!” “O o ~~” Vô Song vẫn còn đang hơi tàn, với lời nói của anh, ngoảnh mặt làm ngơ. “Shit!” Khẽ rủa một tiếng, người con trai thô lỗ xé rách quần áo của cô, chưa từng có một cô gái nào dám coi thường mệnh lệnh của anh, cô gái này lại dám không nghe theo, anh không thể không khiến cho cô ta ngoan ngoãn nghe lời! “.
4 Hôm sau, buổi chiều ánh mặt trời nghiêng rải vào gian phòng, người nằm ở trên giường miễn cưỡng mở mắt ra. “Khàn ——” Vốn định lật người tiếp tục ngủ, không ngờ vừa chuyển người một cái, toàn thân cũng giống như đau đớn mệt rã rời, Vô Song nhăn nhíu mắt, chống tay, chật vật ngồi dậy.
5 “Vô Song mở cửa ra, mình là Thư Yên, bạn yêu, rốt cuộc cậu bị sao thế?” Ngoài cửa, Thư Yên gõ cửa phòng đã khóa chặt của Vô Song, mặc kệ cô gọi thế nào, Vô Song cũng không chịu mở cửa.
6 Một tháng sau —— Ở ngay cửa bệnh viện, có hai cô gái mặc quần áo trung học, nhìn đám người đi ra đi vào, cứng đờ mà đứng ở trong gió lung tung. “Vô Song, cậu.
7 “Cô ấy là chị em tốt của tôi, Thư Yên!” Vô Song kéo tay Thư Yên, giới thiệu. “Chào!” Mặc Noãn xấu hổ mà ngượng ngùng cười một tiếng, xinh đẹp giống như loại phù dung sớm nở tối tàn làm chói mắt, cô ấy vừa nhìn là thuộc về loại cô gái dịu ngoan khéo léo đơn thuần, xuất hiện ở loại địa phương này, thật sự là làm cho người ta có loại cảm giác thất kinh.
8 “Đừng, Vô Song cứu tôi!” Quá kinh sợ Mặc Noãn càng dùng sức hơn để ôm chặt Vô Song. “Noãn!” Vô Song cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể ôm chặt lấy cô ấy đang run rẩy luống cuống.
9 Anh quốc, Luân Đôn! Ban đêm, gió mát xuyên thấu qua chớp nhỏ cửa sổ thổi lất phất vào ‘phòng cho tổng thống’, trên giường lớn, một cô gái tóc vàng nằm nghiêng bên cạnh, cô ấy đã lột sạch chính mình, đôi chân ngọc trắng nõn trơn mềm ở trên giường vặn vẹo khêu gợi, trong miệng còn phát ra một tiếng “Ừ” khát khao, cô ấy rất đói khát à? “Rắc rắc” cửa phòng tắm vặn mở, người con trai đi ra dùng khăn lông vây bọc bộ vị quan trọng, lộ ra dáng người mạnh mẽ hấp dẫn, đôi mắt sắc nữ nào đấy nhìn thấy, cô ấy gần như muốn nhào lên ngay lập tức, ép anh ta, sau đó.
10 “Bà tránh ra, hôm nay tôi phái đánh chết cái con điếm nhỏ không biết xấu hổ này!” Trong phong cũ nát, truyền ra tiếng chửi mắng thô bạo của người đàn ông, cùng với tiếng khóc của người đàn bà.
11 Trong sân bay buổi chiều, người rất thưa thớt, Thư Yên đưa hộ chiếu cho Vô Song, nghẹn ngào một lúc. Hộ chiếu là của chị họ Thư Yên, vốn là phải dùng để ra nước ngoài du học, nhưng cô ấy lại cùng đàn ông bỏ trốn khỏi thành phố, hộ chiếu vốn là vô dụng, nhưng diện mạo của Vô Song và cô ấy có bảy phần giống nhau, từ trên tấm hình là căn bản không phân biệt được hai người bọn họ ai là ai.
12 ——【 chín năm sau 】—— “Rầm. . . . . . ” Tiếng máy bay xẹt qua bầu trời. “A ~ cố hương của mẹ ơi, ta tới đây!” Bên trong sân bay, một cậu bé trai có làn da trắng nõn nà, giang hai cánh tay ra cảm khái nói, da cậu bé trắng nõn, ngũ quan nhỏ gọn, khuôn mặt nhỏ bé vừa non nớt lại đáng yêu, trên đầu đội mũ lưỡi trai, đeo một cái túi sách nhỏ, có phong cách phương tây.
13 “Mẹ, mẹ xem, có phải là xe mẹ nuôi phái tới đón chúng ta không?” Cậu bé hưng phấn chỉ vào một chiếc xe công vụ màu đen cách đó không xa hỏi. Vô Song nhìn trái nhìn phải xem xét, không phát hiện xe công vụ nào giống vậy, nghĩ thầm “Chắc vậy!” “Âu da!” Cậu bé cười chạy tới, mở cửa xe ra, đưa tay về phía Vô Song làm ra thế “Mẹ, mời!” Cậu bé sống ở Ý từ nhỏ, thực đúng là một quý ông nhỏ tao nhã.
14 “Phốc” Đông Bác Hải xì một tiếng, lần này anh tin chắc mình không có nghe lầm, tên của đứa nhỏ này gọi là : cứt heo. Ha ha. “Ưm ưm. . . . . . ” Cậu bé dùng sức kéo tay Vô Song xuống, kinh ngạc hỏi “Chú à, chú cười cái gì, hay là đang đánh rắm?” Đông Bác Hải nhìn Vô Song, hai người hai mặt nhìn nhau, đều có vẻ hơi lúng túng.
15 Cậu nhóc, ôm cổ của anh lại hôn một cái lên trên mặt anh, còn nói —— “Chú, chú có thể giao trước một nửa tiền đặt cọc hay không?” “Không thành vấn đề!” Đông Bác Hải rất sảng khoái mà đáp ứng, chuyển mắt qua nhìn tài xế cười lạnh nói “Đi đồn cảnh sát!” “À?” Lần này cậu bé hóa đá, đi đồn cảnh sát, Why? Vô Song ôm con trai qua, kinh ngạc nói “Đi đồn cảnh sát làm gì?” “Cô cứ nói xem?” Đôi mắt ưng của Đông Bác Hải sâu thẳm, trong cái lạnh như băng xen lẫn cái chán ghét xem thường, lần đầu tiên học làm một người tốt có lòng nhiệt tình, lại để cho anh gặp được hai tên lường gạt.
16 “Mẹ nuôi, mẹ nuôi. . . . . . ” Cậu cầu cứu với Thư Yên. Thư Yên lập tức tiến lên, từ trong tay của Vô Song cứu cậu bé “Wow, Vô Song, cậu thật đúng là ra tay được a, tiểu tâm can, có đau không.
17 “Chú ba, không phải là người anh hai này nói chú nha, loại chuyện bắt chó đi cày xen vào việc của người khác này, không phải là việc chúng ta nên làm, có phải là chú quá rảnh rỗi đến nỗi bị khùng không, nếu thế thì mua đống than đá rửa đi.
18 “Cha, chuyện như vậy chính xác là chú hai sai rồi, xin ngài bớt giận, coi chừng tức giận làm hư thân thể của ngài. ” Đông Hải Sinh lập tức tiến lên,hơi kéo ông cụ ra, khuyên nhủ.
19 Phóng tầm mắt nhìn lại, mộ nhiều không đếm xuể, nhóc Q tử tốn cả một ngày, cũng không tìm xong. Nuốt nước miếng một cái, Q tử cợt nhả mà cười ha hả “Mẹ, con chọc mẹ chơi thôi, mau dẫn con đi gặp ông ngoại đi, con không thể chờ nữa!” “Hàaa…!” Vô Song ngắt cái mũi nhỏ của con trai “Khoe khoang khoác lác quá.
20 [ mẹ, muốn ăn bánh ngọt đối diện ] [ được, Tiểu Hải con ở nơi này chờ mẹ một chút, mẹ đi mua. ] [ mẹ, con muốn đi theo mẹ. ] [ Tiểu Hải ngoan, con xem nhiều người như vậy, ngộ nhỡ con đi mất thì làm sao? Ngoan, nghe lời của mẹ, mẹ sẽ trở về rất mau ] [ vậy mẹ, mẹ phải đi nhanh về nhanh a ] [ ừ ].