21 Va chạm này, làm cho Đông Bác Hải đang ở trong cơn ác mộng thì thân thể chợt run lên, một làn môi ấm áp lan vào toàn thân, anh giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng, ôm chặt Vô Song, thật chặt, không chừa một khe hở.
22 Mở giao diện Chat Messenger ra, cậu bé phát tin đi tin: Mike. Mike: chủ tử, đã trễ thế này cậu còn chưa nghỉ ngơi? Cậu bé: thức dậy đi tiểu một chút, thuận tiện tìm anh làm việc! Mike: chủ tử, có người khi dễ cậu rồi phải không, để Mike chạy tới giúp cho chủ tử! Cậu bé: No! Là tôi muốn anh giúp tôi điều tra một người! Mike: xin chủ tử cứ việc phân phó.
23 “Này, cầu xin anh động não một chút, đừng có kém thông minh như vậy được không?” Ngu ngốc! Cô cùng con trai là cũng chỉ là kẻ yếu tay trói gà không chặt, phải làm sao để mà tính kế anh ta, người đàn ông cơ bắp có thể trạng cường tráng này? ! Trợn mắt một cái, Vô Song nói lảm nhảm “Sớm biết anh không phải là người tốt như vậy, thì thật sự không nên cứu anh!” Nhíu nhíu mày, Đông Bác Hải thử nhớ lại tình hình ngày hôm qua, động não một chút, đầu hơi đau, nhưng anh nhớ mang máng hình như là té xỉu, nhưng tại sao anh lại té xỉu?.
24 Đông Bác Hải mới vừa về đến nhà, thì Mặc Phi Tước lái ô-tô tới, anh ấy bước xuống xe đi tới phía sau anh, hỏi “Bác Hải, tối hôm qua cậu đi đâu, tôi tìm cậu cả đêm!” Anh mở cửa, cũng không có quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi “Có chuyện gì sao?” “.
25 Hôm sau, Vô Song mặc trang phụ mà con trai đưa cho cô đi tới 【 Đông Vũ hoàn cầu 】 phỏng vấn, đi thang máy tới lầu hai mươi tám. Tầng lầu này, địa thế rộng lớn, trang hoàng phong cách xa hoa, không khí cũng giống như đang đặt mình trong khu rừng lớn mát mẻ.
26 “Chủ tịch, Chúc tiểu thư đến rồi!” Kara tiến lên phía trước nói. “Ừ!” Ông cụ Đông Vũ Bằng gật đầu, Kara thức thời lui ra, rồi đóng cửa lại! “Mời ngồi!” Ông cụ chỉ vào ghế sofa đối diện nói, Vô Song gật đầu, rồi ngồi xuống.
27 “Két ——” Mới ra khỏi công ty, thì Vô Song bị một chiếc màu đen xe thắng gấp ngăn cản, xe dừng lại ở trước chân cô, nguy hiểm thật! Không đợi cô lên tiếng chất vấn, đối phương đã mở miệng trước “Lên xe!” Giọng nói bá đạo, không cho cự tuyệt.
28 Xe chạy tới bờ biển, giữa biển cả có một ngôi biệt thự lộng lẫy đứng sừng sững cô đơn, biệt thự này được xây dựng đã có lịch sử mấy năm rồi, khi đó dưới biệt thự không có nước biển, mà là một mảnh đất trống.
29 “Ôi, anh là một ngừơi đàn ông lại tính toán chi li cùng với một cô gái nhỏ không thấy mất mặt à, hơn nữa, tôi cũng không phải cố ý!” Chính là không cẩn thận nha, thật buồn cười, ngừơi cũng mấy chục tuổi rồi, còn so đo với một cái hôn, đầu óc chắc có vấn đề! “Em nhất định là cố ý!” Trong giọng nói khêu gợi, tản ra tức giận, đôi mắt ưng khẽ nheo lại xẹt qua một tia lạnh lẽo.
30 Vô Song đột nhiên trợn to mắt, bởi vì quá mức sợ hãi, hơi hé miệng, lại bị anh thừa dịp trống rỗng mà tiến vào, trực tiếp quấy rối giữa răng và môi, anh dịu dàng ma sát, lưu luyến di chuyển lung tung, dịu dàng mút vào.
31 “Ngáp!” Ở trong bệnh viện, Vô Song nhảy mũi một cái, Thư Yên đút cô ăn cơm, vừa đút vừa lấy khăn giấy cho cô, nhìn bộ dạng cô khó chịu, liên tục than thở.
32 Nghe tiếng kêu đau của con trai, Đông Bác Hải cực kỳ lo lắng, vội nghiêng người xuống, xoay cánh tay của cậu qua hỏi: “Có sao không?” “Không sao!” Ôm cánh tay lại, Q Tử lắc đầu, ở trước mặt cha không thể giống như ở trước mặt mẹ, biểu hiện thật yếu ớt, huống chi lúc này da đau thật, đối với cậu mà nói thì thật sự không sao! Thấy con trai ôm tay, Đông Bác Hải cảm thấy cậu bé đang giấu đau đớn, buông cánh tay đang nắm cậu bé ra, anh xoay người bước về phía chiếc xe kia.
33 Đông Bác Hải trầm mặc! Đột nhiên anh không dám tùy tiện mà mở miệng, nói anh chính là cha của cậu bé! Anh cũng không phải là kẻ bạc tình, anh thật sự có đi tìm mẹ cậu, chẳng qua là đều nhận được đáp án người con gái kia đã lập gia đình.
34 Trầm mặc một lúc, anh mở miệng “Ta cũng không muốn con rời khỏi mẹ con. ” “Hả?” Cậu bé mở trừng hai mắt nhìn anh. “Ta biết con rất quan trọng với cô ấy!” Đưa tay, anh cưng chìu mà vuốt đầu con trai, nồng nàn mà nhíu chặt chân mày.
35 “Con yên tâm, ta sẽ không ép buộc mẹ con nữa!” “Thật?” Q Tử rất vui mừng nhìn anh. “Thật!” Anh gật đầu. “Vậy chúc ngài nhiều may mắn” Cậu bé vui vẻ ra mặt và bắt tay với anh một cái “A, còn có con muốn nhắc nhở ngài một chút, mẹ không nhớ ngài, tốt nhất ngài cũng đừng để cho bà ấy biết, chờ người theo đuổi được bà rồi hãy nói!” “Có thể, nhưng con cũng phải đáp ứng ta một điều kiện.
36 Nhìn từng một tên thuộc hạ bị đánh nằm sấp, tên tóc vàng nhe răng trợn mắt mà mắng một câu “Mẹ kiếp !” Lấy điện thoại ra, gọi tiếp viện tới. Đông Bác Hải rất nhanh đã giải quyết xong mấy tên lâu la trước mắt, không đợi anh lấy hơi lại thì có năm sáu tên lâu la đi tới tay cầm dao bầu, bọn họ người trước người sau xông lên, nhà hàng đã sớm bị biến thành ngổn ngang, vết máu loang lổ, người ngã xuống đất không ngừng rên rỉ.
37 Ban đêm, gió mang hơi lạnh phất qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, phát ra tiếng vang “Ào ào”, trong phòng có tiếng vang lục tung hỗn loạn. “Họ Chu kia, ông cầm số tiền này là muốn đi đưa cho con hồ ly tinh nào của ông hả?” Giọng người phụ nữ bén nhọn vang lên chất vấn.
38 Vừa nghe hai chữ “Tính sổ”, thì khuôn mặt người đàn ông lập tức trắng nhợt, đôi môi tái xanh, tay chân run rẩy, còn kém chưa tắt thở thôi! Ông ta kích động cầm tay của cậu bé, run rẩy mà cầu xin tha thứ “Tiền thuốc thang tôi đền, tôi đền.
39 Bên trong xe, cậu bé ngồi ở vị trí kế bên tài xế hỏi “Phát súng ngày hôm nay là do ai làm?” Là chỉ phát súng giết tên tóc vàng kia. Bạch Dạ thả chậm tốc độ lái xe, thừa nhận “Là tôi!” “Quên dặn dò của tôi?” Giọng cũng bình tĩnh như thường ngày, chỉ là mặt ngoài bình tĩnh, nhưng nguy cơ tứ phía.
40 Buổi trưa hôm sau, trong phòng bệnh của bệnh viện. Mặc Phi Tước mang một người phụ nữ đến, Đông Bác Hải ngồi ở trên giường bệnh nheo mắt lại nguy hiểm, giọng điệu tra hỏi “Cô thật sự không thấy rõ diện mạo của bọn họ?” “Không có, bọn họ xông tới năm sáu người mà đều mang mặt nạ, cướp tiền, giết người rồi đi!” Người phụ nữ ở trong lòng sợ hãi nói, cô ta càng muốn che giấu, ánh mắt càng mơ hồ mê ly.
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 39