81 “Đông Bác Hải, anh muốn mang tôi đi đâu?” Trong lúc Vô Song gào thét và giãy giụa, thì Đông Bác Hải đã đạp một cước vào cửa phòng, lôi cô vào giữa phòng, đè cô lên trên ghế sa lon, cửa tự động bắn ra rồi đóng lại.
82 Hôm nay là ngày cậu bé nhập học, cậu đã ra khỏi giường thật sớm, chuẩn bị xong bữa ăn sáng rồi gõ cửa phòng của mẹ: “Mẹ, rời giường ăn cơm. ” “Tới đây.
83 Tiết học thứ ba là bơi lội. Các bạn học cũng hưng phấn mà đi thay đồ tắm, và Q Tử cũng không ngoại lệ, đứng ở bên cạnh hồ bơi, thầy giáo bơi lội có thân thể cường tráng huýt sáo một hơi: “Các bạn học, im lặng nào, hôm nay thầy muốn dạy các bạn kỹ năng bơi lội, sau đó các bạn sẽ chọn một kiểu mà mình thích để học.
84 Ăn cơm tối xong, thì Đông Bác Hải đề nghị, “Bảo bối, chúng ta đi xem thử máy bay một chút đi. ” “Dạ. ” Cậu bé vỗ tay, rồi quay đầu lại hỏi, “Mẹ, mẹ có đi không.
85 “Đều đã là chuyện quá khứ rồi, có gì tốt để mà nói chứ. ” Cô càng giả bộ không để ý, thì càng nói rõ là cô nhớ mãi không quên. “Anh muốn nghe. ” Anh cất giọng khàn khàn, nụ cười lạnh nhạt.
86 “Ngả Mễ, chị là con giun ở trong bụng Chủ tịch sao, ông ấy nghĩ cái gì chị cũng biết?” Vô Song cười cười và cố ý trêu chọc. “Đây không phải đã rõ ràng rồi sao?” Là do cái cô nàng này quá ngốc.
87 “Vô Song, thật sự xin lỗi!” Ngoại trừ nói xin lỗi, anh không biết mình còn có thể nói gì, quay cửa xe lên cũng đóng đi nước mắt nam nhi của anh, và anh lái xe đi.
88 “Thầy à, nhà thầy chỉ có một mình thầy ở?” Mới vừa vào đến cửa nhà, thì cậu nhóc đã tò mò hỏi, căn phòng gồm một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách rất lớn, có một bao cát dùng để luyện quyền treo lơ lửng, trên tường dán đầy áp phích cao thủ đánh võ, tỷ như Lý Tiểu Long.
89 Hôm sau, sau cơn mưa là một bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời chiếu vào phòng, người đàn ông nằm ở trên giường có cử động nhích người trước, và chậm rãi mở mắt, còn Vô Song thì giống như con mèo nhỏ lười biếng vùi vào trong ngực của anh ngủ say, cực kỳ ngọt ngào.
90 Trong khi hôn hít, hai người lại lăn xuống giường lần nữa, không khí mập mờ cũng sôi trào đến cực điểm, Đông Bác Hải mới vừa tách chân của cô ra, chuẩn bị đem thân xâm nhập, thì đột nhiên —— ‘ đông đông đông ’ tiếng gõ cửa truyền đến, thức tỉnh kích tình của hai người, Đông Bác Hải ẩn nhẫn gào thét giọng nói lạnh lùng: “Ai đó?” “Tam Thiếu Gia, quần áo ngài muốn, tôi đưa tới cho ngài.
91 “Em định chân không như vậy mà đi dạo siêu thị sao?” Vô Song cúi đầu nhìn chân của mình, quả thật là chân trần nha, đi vào như vậy rất là mất mặt, cũng không còn cách nào mà, nếu mà có giày mang thì cô còn cần tới nơi này mua giày sao.
92 Ba ngày sau —— “Vô Song, cô thật lợi hại nha, dễ dàng nhận được dự án kia, hôm nào mời khách nhé!” Ngả Mễ mặt mày hớn hở nói chúc mừng. Vô Song lại cười không nổi, bởi vì cái gì cô cũng không làm, Kiều Lệ Vũ giúp cô như vậy, là muốn đền bù lại tội lỗi với cô sao? A, sớm biết có hôm nay thì ban đầu đừng làm.
93 “Mẹ, mẹ xem con mặc bộ quần áo này có đẹp trai không?” Cậu bé lấy ra bộ áo đuôi tôm đã bị cất mặc vào, giày da nhỏ dưới chân cũng đã lau đến sáng bóng, kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, chống nạnh, bộ dáng lạnh lùng, miễn bàn có bao nhiêu kiêu ngạo.
94 Tiếng vỡ vụn kia là do Thư Yên phát ra, cô ấy lấy cái ly ném lên trên đất, gian phòng lớn như thế trong nháy mắt yên tĩnh chỉ có nghe tiếng ca khúc. Cô ấy nhảy chân lên, khí thế bức người đưa tay chỉ vào Kiều Lệ Vũ, “Họ Kiều kia, Vô Song có chỗ nào không bằng cái con điếm này, con mẹ nó, ánh mắt của anh mù hả, anh cho rằng Tô Lộ rất thanh thuần hả, cũng chỉ là kỹ nữ cho người ta tiêu khiển, giải trí ở trong câu lạc bộ Đại Thế Giới thôi.
95 “Được rồi, anh không cần phải tiễn em, em tự mình gọi xe về. ” Kiều Lệ Vũ đưa Tô Lộ ra ngoài cửa lớn Hoàng ThànhKTV, sau đó chuẩn bị đưa cô ấy trở về, thì lại bị Tô Lộ ngăn cản.
96 Hôm sau, cậu bé rời giường thật sớm, mặc chỉnh tề, ăn bữa sáng mẹ làm rồi sau đi học. Vô Song cầm sữa tươi bánh bao đi vào căn phòng, tối hôm qua người đàn ông nào đấy bị ngộp, vẫn còn đang ngủ say, để xuống rồi ngồi ở bên giường, cô kêu một tiếng, “Tam Thiếu Gia, rời giường ăn điểm tâm.
97 “Yên nhi” Vô Song đứng ở bên giường, gọi cô ấy một tiếng, Thư Yên ngủ say như chết, vẫn không nhúc nhích. Vô Song hít sâu một hơi, rồi đến gần cô ấy, ngồi xuống ở bên giường, lắc lắc cánh tay của cô ấy, “Yên nhi tỉnh.
98 “Như thế nào, không khó ăn chứ?” Đông Bác Hải quan sát cô, nét mặt có chứa mong đợi. “Ừ, cũng không tệ lắm. ” Vô Song cười nhạt, thật ra thì ăn rất ngon.
99 Vô Song xin nghỉ một tuần, gọi xe đi tới nhà Tô Lộ, đang chuẩn bị đi vào, thì đột nhiên bị người gọi lại, cô nghiêng đầu nhìn thấy là Kiều Lệ Vũ, tay đang cầm hoa cúc trắng không khỏi nắm thật chặt, tim giống như là một bó bông chặn lại, rất không thoải mái, trước kia cô cảm thấy anh có lỗi với cô, bây giờ cô cảm thấy là cô có lỗi với anh.
100 “Bác Hải. ” Vô Song ngẩng đầu thấy là Đông Bác Hải, cô nhíu chặt chân mày, sao anh lại đến. Lại thấy mặt Kiều Lệ Vũ ướt đẫm, cô tiện tay rút giấy lau ra đưa cho anh, lại bị Đông Bác Hải nắm tay, anh lạnh lùng nói: “Đi.