141 Hai giờ sau đó, bác sĩ trung niên mặc trang phục của phòng giải phẩu đi ra ngoài, Đông Bác Hải cùng cậu bé vội vàng chạy qua, anh lo lắng nắm chặt hai cánh tay của bác sĩ và dò hỏi: “Mẹ con đều bình an chứ?” Bác sĩ chậm rãi lấy khẩu trang xuống, và ấp úng nói: “Tam.
142 Một tuần lễ sau, Vô Song bình an mà xuất viện, ngày xuất viện cậu bé vẫn cùng với cô, nhìn cô dọn dẹp hành lý, cậu bé nằm ở trên giường ăn đồ ăn vặt. Đồ mới vừa dọn dẹp đóng gói xong, thì có khách quý giá lâm, động tác của cô hơi chậm lại và kinh ngạc nói: “Chủ tịch.
143 Một giờ sau, Đông Bác Hải lái xe tới một ngôi biệt thự, anh không dừng xe vào nhà để xe, mà chạy thẳng vào sân. Trong phòng khách biệt thự, một cô gái xách valy hành lý đang làm tiết mục bỏ đi, An Sâm ngăn cản cô ta, những lời tốt đẹp gì cũng đã nói hết rồi, mà cô ta vẫn cố ý muốn đi, bất đắc dĩ cô mới phải bấm điện thoại cho Đông Bác Hải.
144 “Chị, chị không sao chớ?” Vương Hạo thấy cô nôn mửa đến mức như thế, thì không yên tâm mà hỏi một lần nữa. “Không sao. . . . . . Không sao đâu. . . . .
145 Đợi đến khi cô mở mắt lần nữa, thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, ở trong bệnh viện. “Lôi Lôi, em tỉnh rồi?” Có người đang nắm chặt tay của cô, cô chậm lại quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy vẻ mặt người con trai nặng nề đang chau mày, cô nói chuyện, mới phát giác tiếng nói của mình đã khàn khàn khó nghe, nhưng không quan trọng, quan trọng là, “Hạo Hạo, Hạo Hạo như thế nào rồi, em muốn gặp Hạo Hạo, Uông Dương dẫn em đi gặp Hạo Hạo.
146 “An Sâm, sao cô ở chỗ này?” Vô Song đưa con trai ra ngoài ngồi xe đến trường, thì đúng lúc gặp phải An Sâm đang canh giữ ở ngoài cửa, cô chủ động lên tiếng gọi cô ấy.
147 Bị đánh một cái tát, nên sắc mặt của Đông Bác Hải trong nháy mắt đã thay đổi đến mức cực kỳ khó coi. Anh năm lần bảy lượt cúi thấp người đi theo cô, cho cô che chở cùng thương yêu tốt nhất, nhưng quay đầu lại thì cô hoàn toàn không tin tưởng anh.
148 “Buông mẹ tôi ra. ” Giọng của cậu bé vang lên ở ngoài trăm thước, hai người nhất thời nghiêng đầu nhìn, thấy khuôn mặt cực kỳ tức giận của con trai, Vô Song không khỏi trợn to con mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy con trai phát hỏa lớn như vậy ~ “Con trai của em?” Gương mặt của người đàn ông lạnh lùng và nhỏ giọng hỏi.
149 Trở lại nhà họ Đông, thấy mẹ đứng ở bên ngoài cửa phòng, thì cậu bé thở một hơi thật sâu, và sau đó bày ra sắc mặt có vẻ ‘ con sai rồi ’ rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
150 “Cha, nó ——” “Cút đi. ” Lần này không đợi Đông Đông Hải tố cáo vị trí bị thương, thì ông cụ đã gào lên với anh ta, anh ta nhìn Đông Bác Hải đang cười lạnh, thì uất nghẹn thở hổn hển, lại cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, sau đó xoay người bước đi.
151 “Đích đích đích ——” Tiếng kèn xe hơi kinh hãi vang lên, nhưng Vô Song không sợ hãi mà đứng lại, chờ đợi, cô nhắm mắt lại rồi nghĩ, thật ra chết thì cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là sống mà không thể yêu! Mắt thấy xe hơi chắc sẽ tông mạnh tới, nên Bạch Dạ phản ứng nhanh nhẹn, cậu xông tới phía Vô Song, rồi ôm cô lăn mấy vòng trên mặt đất.
152 Trong đêm khuya, Vô Song len lén lẻn vào thư phòng của ông cụ, cầm đèn pin cầm tay, nhẹ nhàng kiểm tra tìm toàn bộ manh mối. Cô đã từng nghe Ngả Mễ nói qua, dáng dấp của mẹ Bác Hải rất đẹp, khuynh quốc khuynh thành, là người phụ nữ ông cụ yêu nhất, cho nên trong thư phòng của ông ấy chắc sẽ có cất dấu hình của bà ấy.
153 Quán cà phê yên tĩnh. Thảm len lông cừu vàng nhạt phủ lên đám bụi, nó tạo ra cảm xúc mềm mại thoải mái và kéo thẳng dài đến bên cửa sổ sát đất, cùng màu với dây buộc nhũ vàng hoa văn tối của lụa mỏng, thậm chí tách khỏi phồn hoa đông nghịt ở ngoài cửa sổ cùng với ánh mặt trời rộn ràng bị từ chối nhã nhặn ở bên ngoài Thư Yên dựa vào ghế sa lon đen mềm, mím môi không nói lời nào và trong nháy mắt ánh mắt không chớp mà rơi lên trên người của Vô Song.
154 “Cậu, thương thế của cậu tháng sau có thể tốt chứ?” Cậu nhóc nằm sấp ở trên giường giống như Chúc Kỳ và nghiêng đầu nhìn anh ấy hỏi. “Dĩ nhiên có thể tốt.
155 Nhóc con, bọn họ đang cãi nhau sao?” “Không biết. ” Cậu bé mân mê cái miệng nhỏ nhắn, buồn bực mà nằm sấp ở trên giường. “Con lại không biết?” Chúc Kỳ nhíu nhíu mày, nghiêng đầu thấy nước mắt lấp lánh, bộ dáng của cậu bé có vẻ khóc thầm, anh ngỡ ngàng luống cuống hỏi: “Tiểu QQ, con sao thế?” “Cậu à, con chọc mẹ không vui.
156 Ban đêm, tẩy rửa đi thân thể mệt mỏi, tháo ngụy trang xuống, lộ ra hình ảnh yếu ớt mà sầu não nhất của mình ở trong kính của phòng tắm đầy sương mù. Hai mắt thật to không còn tươi sáng nữa, giống như dòng nước bị bụi bậm che mờ, khóe môi luôn là hơi cong nhẹ, giống như cành liễu bất lực lại hết sức mềm mại, làm cho người ta không khỏi muốn nhẹ nhàng kéo cho cô, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy cô cười.
157 Vô Song có loại dự cảm không tốt, cô thảm rồi, quả nhiên, Đông Bác Hải đột nhiên phát lực, xé áo sơ mi của cô rách thành hai mảnh, Vô Song cũng theo thói quen không có mặc nội y, khi thấy ánh mắt đục ngầu mơ hồ của anh đang nhìn chằm chằm vào nụ hoa trắng như tuyết của mình mà mắt cũng không nháy, thì theo bản năng Vô Song rụt người lại che thân —— “Muộn rồi.
158 Anh sửng sốt một chút! Anh chợt ngồi dậy, ở phía sau gọi cô, cào tóc lung tung mấy cái, rồi giọng nói bất cần đời: “Đông phu nhân, có bất mãn gì với anh, thì em cứ việc nói ra đi, chúng ta lại cùng nhau nghiên cứu.
159 Sáng sớm, cửa phòng bệnh mới vừa bị đẩy ra, thì cái gối màu trắng bay tới, kèm theo là tiếng thét chói tai của cô gái: “Anh cút đi, chuyện của tôi, không cần anh.
160 Mới sáng sớm, thì cậu bé đã gõ cửa phòng của Vô Song, “Mẹ, thức dậy ăn điểm tâm. ” Vô Song ăn mặc chỉnh tề đi ra, mang túi xách rồi nói với con: “Mẹ có việc, không ăn.