161 “Này, mẹ mày, có biết lái xe hay không? Chạy đi đầu thai sao?” Đầu xe đã bị đụng nên hơi móp một chút, tài xế tức giận đang muốn mở cửa xe bước xuống để tiếp tục chửi.
162 “Lão đại, con nhỏ này thật sự có tiền, con mẹ nó. ” Bên trong xe, mấy tên cướp lấy tiền ra xe rồi chia nửa, lấy rất nhiều cái thẻ ATM ngân hàng của cô nữa, nên đang vui mừng.
163 Vô Song nghe vậy lại không dám lộn xộn giãy giụa loạn nữa, chỉ có thể yên lặng nhìn gã mà chảy nước mắt. “Thức thời, tao thích, yên tâm đi tao sẽ rất dịu dàng!” Gã đàn ông hài lòng sờ sờ mặt sưng đỏ của cô, lần nữa đè lên người của cô, lần này, Vô Song rất phối hợp hoàn toàn không giãy giụa, gã đàn ông hôn cổ của cô lần nữa, tay cởi dây lưng trên eo cô, thấy gã hoàn toàn say mê, không hề phòng bị, thì tay căng lên nắm chặt đá cuội, cô gần như là đã dùng hết hơi sức toàn thân mà đập vào đầu của gã.
164 “Vết thương vẫn còn đau phải không?” Nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng anh cũng tìm được đề tài, để phá vỡ trầm mặc. Vô Song nhẹ nhàng lắc đầu một cái, chuyện của Vương Lôi Lôi, cô có thể không quan tâm, nhưng ân oán giữa anh và Đông Hải Sinh, cô rất muốn biết, “Bác Hải, chúng ta có thể thẳng thắn với nhau đựơc không?” Thẳng thắn với nhau? Anh luống cuống một chút, cô ám chỉ thẳng thắn với nhau là cái gì? “Anh.
165 “Dạ!” Nhận được những lời này của cha, cậu bé lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Dạ, “Bạch Dạ, chuẩn. . . . . . ” “Con trai, cha không hy vọng con nhúng tay vào!” Đông Bác Hải cầm lấy điện thoại mini của cậu rồi cúp máy.
166 Đối phương cũng im lặng một chút, rồi chợt cười khì khì và nói: “Có thể, tôi không ngại thuận nước giong thuyền mà nhận lấy!” “Đại gia nhà cậu. ” Anh chỉ là muốn cậu ấy giúp đỡ chăm sóc, cũng không phải là muốn cậu ấy giúp đỡ tiếp nhận.
167 “Nói thế nào thì hai chúng ta cũng coi như là anh em, đừng nói tao không có tình ngừơi với mày, nói một chút xem, mày có nguyện vọng gì muốn tao giúp mày hoàn thành.
168 Ở bên trong xe, vết thương của Đông Bác Hải không ngừng chảy máu, mặc dù không tuôn ra như lúc trúng đạn, nhưng ngay vùng vết thương máu cô đặc kết dính lại với nhau, người nhìn thấy mà kinh hãi, “Tổng giám đốc, hay là chúng ta đi bệnh viện đi.
169 “Tiêu Mỹ Lệ mày chính là gái điếm, tao không chỉ muốn ở trước mặt con mày nói như vậy, mà tao còn muốn để cho nó tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của mày.
170 Các bác sĩ nhanh chóng nâng anh lên xe phẫu thuật, Đông Bác Hải nắm cánh tay của An Sâm thật chặt, nhìn cô dường như có lời muốn nói. “Tổng giám đốc, anh muốn nói gì?” “.
171 “Không có. ” Cậu nức nở một chút rồi lắc đầu. “Vậy con khóc cái gì?” Con trai không phải người hẹp hòi, trừ phi là trái tim bị đau, thì con mới khó chịu đến mức khóc thút thít như thế.
172 Thời gian hai tháng thoáng qua rồi biến mất ——. Đầu thu biến thành cuối mùa thu, nóng bức từ từ trôi đi tiến đến cái giá lạnh, đúng như trái tim chờ đợi của Vô Song.
173 “Oan uổng mà!” Vẻ mặt của Đông Bác Hải khổ sở, “Anh cho rằng tạm thời em không muốn nhìn thấy anh, muốn chiến tranh lạnh với anh, nên anh cho em thời gian, không gian, anh nghĩ chờ anh trở lại thì nhất định em sẽ không còn giận anh nữa, không phải người ta thường nói, tiểu biệt thắng tân hôn sao.
174 Xe lái tới một khu nhà hàng Tây thì dừng lại, và hai người xuống xe, Đông Bác Hải đưa tay chèn lên vai Vô Song, cô nhìn anh nhưng cũng không có cự tuyệt, lúc sóng vai đi vào, thì đúng lúc đụng vào một đôi tình nhân ở bên cạnh đi tới, bốn người cùng chen lấn nhưng vì cửa quá nhỏ nên đều lui ra ngoài một chút.
175 “Đựơc rồi, ăn cơm trước đi, cái vấn đề này về sau chúng ta sẽ thảo luận lại. ” Thấy Vô Song muốn nổi giận, nên Đông Bác Hải thức thời mà dời đề tài. Hai người đi tới một phòng bao, sau khi dìu cô ngồi ở bên cạnh mình, Đông Bác Hải nhận lấy thực đơn từ trong tay phục vụ, mới vừa mở ra liền hỏi: “Muốn ăn cái gì?” “Tùy.
176 “Ha ha. ” Đông Bác Hải cừơi hai tiếng, câu hỏi này rất được lòng anh. Vô Song mím chặt môi siết chặt quả đấm, giống như cô muốn hỏi câu hỏi này có thể bỏ qua hay không! Đáp án có vẻ dễ dàng đoán ra, không có khả năng.
177 “Ăn cơm đi. ” Sau khi kết thúc nụ hôn say đắm, Vô Song thẹn thùng cúi đầu xuống. “Ừ. ” Đông Bác Hải cười cưng chiều, rồi ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, “Cám ơn mọi người” không có ném hột gà thúi cho anh.
178 “Chết tiệt!” Đông Bác Hải khẽ nguyền rủa một tiếng. “Thế nào rồi?” Vô Song run rẩy mà nhìn anh, nghe giọng điệu này của anh cũng biết lại có chuyện không tốt xảy ra rồi.
179 “A. . . . . . ” Vô Song hoảng sợ kêu một tiếng, cô trợn to hai mắt và che môi, nhìn gã đàn ông chậm rãi ngã xuống. Súng là An Sâm nổ —— “Đông phu nhân, đây chính là chiến trường, không phải anh chết thì chính là tôi chết.
180 “Đấu lại. ” Chúc Kỳ không phục lắm, cắn răng nghiến lợi mà trừng mắt liếc cháu mình, nhóc con xấu xa đừng thua bởi tay anh, nếu không cả khuôn mặt của nó cũng sẽ bôi đen luôn.