101 "Thầy ơi, con muốn bái thầy làm thầy. " Sau khi tan học, cậu bé lại hấp ta hấp tấp đi theo tới nhà của ông thầy bảnh bao. Ông thầy bảnh bao lấy ra một chai nước suối từ trong tủ lạnh, lại lấy ra thêm một chai sữa tươi đưa cho cậu, "Tôi vốn chính là thầy của cậu, cậu còn muốn bái tôi cái gì nữa?""Con muốn luyện võ với thầy.
102 Sắc trời đang tối, Thư Yên mới vừa đến biệt thự, thì người giúp việc trong biệt thự truyền lời nói: "Tiểu thư, tiên sinh điện thoại tới nói tối nay ông ấy sẽ đến.
103 Buổi trưa hôm sau, Đông Bác Hải mang theo trợ lý An Sâm nghênh ngang đi tới nơi anh chàng cảnh sát giao thông chỉ định để ‘ đóng giấy phạt ’Vào tới nơi, anh đặt mông ngồi lên trên ghế sa lon, Viên cảnh sát đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười niềm nở, "Tam Thiếu Gia, ngài, sao ngài lại tới chỗ chúng tôi, Tiểu Trương mau pha trà cho Tam Thiếu Gia.
104 Cô gái và An Sâm đều không khỏi giật mình mà trợn to con ngươi, cho rằng nghe lầm. Tổng giám đốc đã có Vô Song tiểu thư, còn. . . . . . An Sâm cả gan lên tiếng nói: "Tổng giám đốc, khuya lắm rồi, Vô Song tiểu thư và Q Tử thiếu gia đều đang ở nhà đợi ngài đó.
105 "Lại đây Tiểu QQ, thầy ôm con xuống. " Ông thầy bảnh bao giang hai cánh tay, chuẩn bị ôm cậu xuống, thì vẻ mặt Q Tử lại ghét bỏ mà nhếch khóe miệng, phất tay với anh, "Thầy, thầy rất thối, cách xa con một chút, xa một chút, xa một chút.
106 "Cục trưởng Lưu, đây là em gái mới tới nơi này của chúng tôi, Barbara. " Giọng điệu quyến rũ của mẹ tang cũng muốn làm cho xương cốt của người ta mềm đi, Bạch Dạ giả là nhân viên phục vụ, bưng mâm đựng trái cây đi vào thì rùng mình một chút, cậu thật sự bội phục ông thầy bảnh bao lại có thể ình cái tên vừa ngây thơ lại khêu gợi như vậy, rất có dũng khí.
107 "Ai nói yêu quái không có tình cảm, tiểu QQ thầy nói cho con biết nha ~ yêu quái cũng là mẹ sinh ra, cũng có tình cảm. " Ông thầy bảnh bao cũng ôm chặt cậu, hai người mặt dán mặt.
108 Mới vừa xuống máy bay, cả người Vô Song đều chóng mặt, ngực cực kỳ khó chịu, cô kéo valy hành lý từ cửa khẩu kiểm vé đi ra ngoài, thì đột nhiên có người gọi cô, cô quay đầu nhìn lại ~ là Kiều Lệ Vũ, cô ngây ngẩn cả người.
109
110 Hôm nay là của ngày sinh Đông lão gia, trong nhà tân khách đã đến đủ, quan lớn và đám thương gia đều mang theo con gái chưa xuất giá của mình tới, các thiếu gia tới ~ đáp cầu dắt mối, Đông lão gia cũng rất hào phóng mở tiệc chiêu đãi truyền thông, toàn bộ bữa tiệc đều đắm chìm trong một mảnh tốt lành cùng vui vẻ cười nói, có thể nói là cực kỳ náo nhiệt ——Anh cả, Đông Hải Sinh cố ý ngồi máy bay riêng chạy về mừng thọ cha, anh ta tặng ông cụ chính là nhân sâm ngàn năm, ngụ ý chúc ông cụ Trường Sinh Bất Lão.
111 “Cha, tôi cũng đã lớn rồi, làm việc đều có chủ trương của mình, không cần cha quan tâm thay tôi. ” “Mày. . . . . . ” Ông cụ bị nghẹn đến mức cả người phát run, chỉ còn thiếu hộc máu ra thôi.
112 “Gâu gâu. . . . . . ” Trong phòng bệnh vang lên một trận tiếng chó sủa, đã đánh thức Vô Song, Kiều Lệ Vũ ôm một con chó sư tử nhỏ đi tới, ngồi ở bên mép giường cô, thấy cô mở mắt, thì dịu dàng mà nói: “Đã đánh thức em?” “Thật đáng yêu nha.
113 “Người tòa soạn báo nào làm?” Sáng sớm, Đông Bác Hải mới vừa ăn mặc chỉnh tề, thì An Sâm đã cầm tờ báo hấp tấp đi tới , xem xong tờ báo thì nguyên gương mặt tuấn tú của anh đều tối lại, cắn răng nghiến lợi hỏi.
114 Vô Song tỉnh lại đã là buổi chiều, Đông Bác Hải vẫn luôn canh giữ ở trước giường bệnh của cô, cầm tay của cô, và cảm thấy tay của cô động, anh hưng phấn hỏi: “Vô Song, em đã tỉnh?” Cô mở mắt chỉ là lạnh nhạt liếc anh một cái, rồi rút tay của mình về, chống tay muốn ngồi dậy, Đông Bác Hải lại bảo cô, “Em đừng động, để anh.
115 Đông Bác Hải lái xe của An Sâm tới cửa nhà dừng lại, anh xuống xe đi mở cửa xe cho Vô Song, anh mới vừa mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra, thì Vô Song từ cửa xe ghế lái đi xuống, ăn phải một cái lạnh lùng nên sắc mặt của anh có chút không được tốt.
116 Cậu bé nhìn mẹ, thấy bộ dạng mẹ đau lòng nước mắt doanh tròng, há mồm nhưng lại không biết nói cái gì cho đúng, cậu vẫn chỉ là một đứa bé, mặc dù thông minh nhưng cũng không biết an ủi người ta thế nào.
117 Ba ngày sau, Vô Song vẫn giống như thường ngày, rời giường thật sớm thay đồng phục đi làm xong, rồi chuẩn bị đi làm. “Mẹ, thân thể của mẹ không thoải mái thì đừng đi làm.
118 “Tôi là bạn của Bác Hải, anh ấy. . . anh ấy xảy ra chút chuyện, muốn cô tới đây một chuyến. ” Vừa nghe mấy chữ ‘ gặp chuyện không may ’, thì Vô Song sợ đến mức ân oán gì cũng tan, vội vội vàng vàng hỏi: “Bác Hải anh ấy thế nào?” Tay nắm điện thoại đang mơ hồ run rẩy.
119 “Thích không?” Tiếng nói của Đông Bác Hải dịu dàng, có một tia xấu hổ, có vẻ mong đợi, đây là lần đầu tiên anh làm cho phụ nữ vui, cũng không biết cái phương pháp này có được hay không.
120 Hai người rửa tay xong, thì đi tới trước bàn bao bánh trôi, nơi đó đã có mấy đôi tình nhân sớm bao vây rồi, vừa bao bánh trôi vừa nói lời ngon tiếng ngọt, chơi rất vui vẻ.