1 Nước X năm 1815 tại hoàng cung" Tỷ tỷ sao tỷ lại làm vậy" Công chúa Ngọc Nha sắc mặt trắng bệch nhìn tỷ tỷ của mình, nàng không bao giờ nghĩ mình lại bị chính người mình yêu thương đang tâm hạ độcNgười tỷ tỷ độc ác kia cười gằn từng tiếng " Muội muội ngây thơ, ngươi cứ an tâm gặp Diêm Vương đi, vương tử của ngươi tỷ sẽ chăm sóc giúp cho""Ta hận ngươi" Sau đó, công chúa Ngọc Nha trút hơi thở cuối cùng.
2 Một cô gái bước vào phòng, bỗng chốc Ngọc Nha cảm thấy tâm lạnh đi vài phần, trên đôi môi anh đào thầm rên khẽ hai tiếng "Tỷ tỷ"Cô gái vẫn giữ nụ cười trên môi, bước chầm chậm trên sàn nhà, tiếng giày cao gót vang lên làm không khí ngột ngạt đáng sợ.
3 Thời kì ăn nằm ở đợ ở bệnh viện cũng kết thúc, cô em gái thân mến Hạ Nghi rốt cuộc cũng đến rước cô về trong sự hâm mộ của biết bao con mắt nào là Hạ Nghi tốt bụng, không tính toán với chị mình, bị đối xử không ra gì vẫn nhịn nhục ngày ngày đến thăm chị.
4 Xe dừng trước một căn biệt thự màu tím, thiết kế vô cùng bắt mắt hệt như những tòa lâu đài trong truyện cổ tích. Hạ Thiên ồ lên một cái. Cô có chút không quen khi nhìn nơi được gọi là "nhà" này.
5 Nghe âm thanh cả bốn người quay lại, nhìn người nam nhân trước mặt dáng người cao ráo, tây trang bảnh bao, mắt híp lười biếng nhưng mị hoặc, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng,mũi cao, môi mỏng mím lại chuẩn anh tuấn, Hạ Thiên thầm đánh giá một phen trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh bác sĩ Tề dễ gần, đáng mếnCô thầm lắc đầu, trời ạ khi không lại nhớ đến tên bác sĩ đó, cô phải kiềm lại cái cảm giác lạ này mới được.
6 "reng reng reng" Tiếng chuông báo thức vang lên, Hạ Thiên chợt tỉnh giấc, hôm nay là ngày đầu tiên đi học cô phải nhanh chân lên mới đượcKiếp trước cô đến Tử Giám học hành, là học viên chăm chỉ nhất nên rất vừa lòng sư phụ, không biết kiếp này sẽ thế nào.
7 "Khoan đã" Hạ Thiên bực tức lên tiếng, tên nam nhân này tưởng mình là ai chứ, bản cung đường đường là công chúa, nam nhân trong thiên hạ ngắm không hết, cần gì phải thất thần vì một tên nam nhân đẹp lạ chứ.
8 "Ngươi làm gì đó" Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên vô sỉ nào đó vừa mới ăn xong đậu hủ của mình. Trọng Hạo Quân lại tỏ vẻ vô tội, điềm đạm lên tiếng"Không có gì chỉ muốn nhắc nhở em thôi, khóe miệng em đang chảy nước kìa"Hạ Thiên ngại ngùng cúi xuống lau miệng mình nhưng cô phát hiện không có gì.
9 "Vào đi" Hạ Thiên bước vào với tâm trạng uể oải nhìn bóng lưng cao lớn của người con trai trước mặt. Sao quen quá nhỉ? Hạ Thiên kinh ngạc nghĩ thầm trong lòngNgười con trai lúc này cũng quay lại, cả hai nhìn nhau đầy ngạc nhiên, miệng Hạ Thiên không giữ hình tượng há thật to đủ nhét một quả trứng gà.
10 "Gần đây cậu với Hạ Nghi thế nào rồi" Đơn Thiên Phát hỏi với ngữ điệu rất bình thản"Tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm rồi Phát, tôi chỉ xem Hạ Nghi như em gái mà cưng chiều cô ấy thôi""Nhưng Hạ Nghi rất thích cậu, dù là vậy, đừng làm em ấy tổn thương, tôi sẽ không tha cho cậu đâu""Phát, một trong hai chúng ta nhất định phải có được Hạ NGhi sao, sao không phải là người khác" Nói xong câu này trong lòng Trọng Hạo Quân thoáng hiện lên gương mặt ửng hộ nhỏ nhắn, bất giác anh nhoẻn miệng cười"Tôi đã nhường cô ấy cho cậu, hi vọng cậu làm cô ấy hạnh phúc, tôi đi trước" Xong Đơn Thiên Phát bỏ ra ngoài ngay lập tứcTrọng Hạo Quân đứng một chỗ chỉ biết lắc đầu "Phát cậu thật ngốc".
11 Trọng Hạo Quân bế Hạ Thiên trên tay, chạy thẳng ra chiếc Lexus gần đó phóng nhanh như bay, anh chạy như điên trên các đường lớn, trong lòng một mớ cảm xúc hỗn độn không rõ.
12 Đặt Hạ Thiên trong phòng bệnh, Tề Dực Thần nhíu mi, đúng lúc này điện thoại reo lên, anh nghe xong vội ra ngoài dặn dò y tá một số thứ, sau đó quay lại nhìn cô rồi vội ra ngoài.
13 "ưm ưm" ánh sáng buổi sớm mai soi vào trong phòng làm Hạ Thiên khẽ lay động ưm ưm vài tiếng thật nhỏ, chậm chậm mở mắt ra, nhìn lên trần nhà trắng bệch cô khẽ giật mình ngồi dậy"Đây là đâu, lẽ nào lại là bệnh viện"Tề Dực Thần mở cửa đẩy vào, thấy cô ngồi ngây ngốc, anh vui vẻ lên tiếng"Em tỉnh rồi à, đói chưa, anh có mua chút cháo cho em nè""Sao tôi lại ở đây nữa""Hôm qua em ngất xỉu nên được đưa đến đây"Một chuỗi sự kiện chạy qua trong đầu, Hạ Thiên toát mồ hôi lạnh, đến giờ này cô vẫn còn sợ, may mắn là không sao rồi.
14 “Thật ra tôi không phải là hội trưởng, hội trưởng là Trọng Hạo Quân, còn tôi là Đơn Thiên Phát, tôi…tôi”“Vì trả thù tôi mà anh làm vậy đúng không” Hạ Thiên mặt lạnh trả lời, cô rất ghét cảm giác lúc này, và quan trọng hơn hiện giờ cô ghét Đơn Thiên PhátĐơn Thiên Phát nghe giọng lạnh lùng của Hạ Thiên, trong lòng cảm thấy không vui.
15 “Phong, anh đừng hút thuốc, như vậy không tốt cho anh” Hạ Nghi từ đằng sau ôm chầm lấy Phong Trạch Nhất nở một nụ cười mãn nguyện, thật thông minh khi rủ Phong Trạch Nhất đi cùng, như vậy càng gia tăng sự chán ghét của anh dành cho Hạ Thiên mà thôi.
16 Trong căn phòng dìu dịu ánh đèn, Hạ Thiên trừng mắt nhìn cái điện thoại, cô đã dành ra 2 tiếng để nghiên cứu nó nhưng vẫn không biết cách dùng. Đành liều vậy.
17 Trọng Hạo Quân tiến đến, nhìn Hạ Thiên ngủ say đến mất hình tượng, anh cúi xuống nở một nụ cười nhẹ. Xong ngồi xuống bên cạnh cô, lấy tay chọc chọc vào gò má non mềm làm các sinh viên trong lớp đứng hình ngay lập tức.
18 “Em bảo sao? Hạ Thiên đánh Hạo Quân bị thương?” Giáo sư Trần Thoại Phong khẽ đẩy cặp mắt kính lên nhìn vô cùng nguy hiểm. Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự tức giận.
19 “Sao hả, bất ngờ lắm đúng không” Hạ Thiên cười gằn nhìn biểu hiện kinh ngạc của Đơn Thiên Phát, tên nam nhân này đúng là không trông cậy được gì, chỉ được mỗi vẻ ngoài đẹp trai còn lại đều xấu hếtĐơn Thiên Phát trầm ngâm suy nghĩ một hồi, nhàn nhạt mở miệng“Cô là ai?”“Hỏi bằng thừa, tôi là chính tôi”“Theo tôi được biết, Lý Hạ Thiên không biết võ, khi nghe cô đánh Quân bị thương, tôi không tin vì vết thương của Quân chính tay tôi sơ cứu hơn nữa tôi hiểu độ nặng của nó thế nào, nếu không phải vì lực tay quá mạnh chắc chắn máu sẽ không trào ra” Đơn Thiên Phát vừa nói vừa nhìn Hạ Thiên đầy ẩn ý, anh tin chắc người con gái này tuyệt đối không phải Lý Hạ Thiên, anh muốn xem cô sẽ giở trò gìHạ Thiên hơi mất bình tĩnh nhưng rất nhanh vẫn giữ vẻ kiêu ngạo“Chỉ dựa vào việc cậu nghe nói tôi không biết võ liền quy chụp mọi thứ như thế à, nực cười, chẳng lẽ tôi học võ cũng phải báo cáo với cậu sao”“Hai người ồn ào quá đấy” Trọng Hạo Quân khẽ mở mắt, mất kiên nhẫn lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyệnĐơn Thiên Phát không truy vấn nữa, thời gian còn dài, cơ hội còn nhiều anh không lo, anh vội chạy đến bên giường hỏi han đủ thứ:“Sao rồi, cậu ổn không Quân, có thấy đau ở chỗ nào không? Có thấy nhức đầu không, muốn uống thuốc không?”“Cậu thật giống má nhỏ của tôi đó Phát à” Trọng Hạo Quân nói bông đùa và nhìn về phía Hạ Thiên làm cô hơi mất tự nhiên quay điĐơn Thiên Phát đen mặt lại, cái gì má nhỏ, tên này chán sống rồi“Nhóc con, cậu gọi ai là má nhỏ, chán sống rồi à, tôi sẽ cho cậu biết mặt” Đơn Thiên Phát vừa nói vừa dùng tay cù vào bên hông Trọng Hạo Quân, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn dĩ nhiên anh biết được đâu là điểm yếu của bạn mình, anh ra sức làm Trọng Hạo Quân cười bò ra nước mắt phải lên tiếng xin thaHạ Thiên đứng đó chứng kiến một màn này làm mặt cô đơ ra không còn cảm xúc.