1 “Mẹ, đây là nhà mới của chúng ta mà mẹ đã nói sao?”
Hải Nhạc mặc một chiếc đầm công chúa màu hồng phấn vuốt mái tóc bù xù rồi ngẩng lên, nhìn biệt thự khí thế trước mặt, hỏi người mẹ đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình.
2 Nàng lao xuống lầu, mở đèn lên, đại sảnh tối đen trong nháy mắt liền trở nên sáng sủa. Một màn đập vào mắt nàng, không phải là ai phát bệnh, mà là có hai thân thể đang ở trên sô pha liều chết dây dưa, không phải ai khác, chính là anh trai trên danh nghĩa của nàng cùng một cô gái có khuôn mặt xa lạ.
3 Cô lao xuống lầu, mở đèn lên, đại sảnh tối đen trong nháy mắt liền trở nên sáng sủa.
Một màn đập vào mắt cô, không phải là ai phát bệnh, mà là có hai thân thể đang ở trên sô pha liều chết dây dưa, không phải ai khác, chính là anh trai trên danh nghĩa của cô cùng một cô gái có khuôn mặt xa lạ.
4 Cô cũng chỉ có thể mắng hắn nguyền rủa hắn chết sau lưng như vậy, nếu ở trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ chém cô thành tám mảnh sau đó ném xuống biển cho cá ăn, cô biết hắn có thể làm được điều đó.
5 Mặc kệ hắn đối với nàng như thế nào, nàng đều làm một bộ nửa sống nửa chết, giống hệt như một con rối gỗ! Chết tiệt, ngày nào đó thế nào hắn cũng phải xé cái mặt nạ đó ra, vạch rõ tính tình chân thật của nàng.
6 Tạ Thư Dật lay nhẹ ly rượu đỏ trong tay một cái, kính cái cửa sổ tối om kia, lại đem rượu đỏ uống một hơi cạn sạch.
“Ba tôi ngày mai trở về, cô có muốn cùng tôi đi đón máy bay không? Cũng tốt, có thể biểu hiện chúng ta huynh muội tình thâm một chút.
7 Nàng đang chuẩn bị đi tiếp, đột nhiên tay bị Tạ Thư Dật kéo lại, sau đó, thân mình cũng đột nhiên bị hắn xoay qua. Hắn nâng cằm nàng lên, cẩn thận nhìn nàng, Tạ Hải Nhạc muốn nghiêng đầu không nhìn, nhưng tay hắn lại gắt gao nắm chặt cằm nàng như keo, không khỏi khiến nàng có chút giãy dụa.
8 Sau đó, lại như mọi khi trầm mặc, đang lúc trầm mặc, trường học của Hải Nhạc đã hiện ra đằng xa, tài xế lái xe đến cách cổng trường khoảng ba mươi thước, dừng lại, Hải Nhạc chui ra khỏi xe, đóng cửa xe xoay người, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, không cần tiếp tục đối mặt với hắn.
9 Sau đó, lại như mọi khi trầm mặc, đang lúc trầm mặc, trường học của Hải Nhạc đã hiện ra đằng xa, tài xế lái xe đến cách cổng trường khoảng ba mươi thước, dừng lại, Hải Nhạc chui ra khỏi xe, đóng cửa xe xoay người, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không cần tiếp tục đối mặt với hắn.
10 "Đế Uy, cậu đoán xem hôm nay tớ đụng phải ai?” Hứa Chí Ngạn hưng phấn nói với Long Đế Uy.
Long Đế Uy nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: “Đụng phải ai? Đối tượng sáng chói cậu vẫn đắc ý, minh tinh xinh đẹp Điềm Điềm tiểu thư gì đó?”
“Không phải, tớ đụng phải em gái của Tạ Thư Dật, Tạ Hải Nhạc!” Hứa Chí Ngạn sửa lại.
11 Tạ Hải Nhạc phát hiện khuỷu tay của mình có điểm đau, nhíu mày. Hứa Chí Ngạn thấy nàng nhíu mày, người tinh tế như hắn không khỏi chú ý, không nói tiếng nào liền nắm lấy tay nàng nhìn một chút, kinh hô một tiếng: “Em chảy máu?”Tạ Hải Nhạc rút tay về, nói: “Không có việc gì.
12 “Cô có vẻ ngoài ngọt ngào như thiên sứ, cũng có nội tâm sâu sắc như nữ thần Trí Tuệ, muội muội Thân ái, đây là cô sao? Hắn nói chính là cô sao?” Tạ Thư Dật lại nâng cằm Tạ Hải Nhạc lên, bắt buộc cô đối diện với ánh mắt của hắn
.
13 Hứa Chí Ngạn không ngờ Tạ Thư Dật đột nhiên xuất hiện, bị dọa hết hồn, biết hắn thật sự không ưa cô muội muội này. “Nga, không có gì, chỉ là hôm nay ta đi Thần Phong giúp muội muội ta xin phép nghỉ bệnh, đụng phải muội muội của ngươi, chỉ vậy thôi.
14 Trở lại Tạ gia, Tạ Thư Dật lôi Tạ Hải Nhạc từ trên xe xuống, từng bước không ngừng đẩy Tạ Hải Nhạc đi tới gian phòng dưới lòng đất.
“Đi vào cho tôi!” Tạ Thư Dật thô lỗ đẩy cô vào tầng hầm ngầm, “Loảng xoảng” một tiếng đóng khóa, tuyệt không bận tâm lời khuyên can của vú La đi theo.
15 Tạ Hải Nhạc bị động lên xe, trong lòng nàng thật sự rất khó chịu, cảm giác mình là một con rối gỗ bị người ta khống chế, mà sợi có thể điều khiển toàn thân hoạt động, lại ở trong tay Tạ Thư Dật, những ngày làm rối gỗ như vậy, nàng đã trải qua suốt bảy năm! Bảy năm a, 2555 ngày bị hắn khống chế như thế!Đến khi đã lên xe, Tạ Thư Dật rút tờ giấy trong bì thư ra, xem vài lần, lửa giận từ trong mắt chậm rãi bùng lên.
16 Buổi tối, cô quấn một cái chăn lông mỏng manh, liền co người nằm trên một cái sô pha bỏ đi cả đêm.
Đến sáng ngày thứ hai, Hải Nhạc cũng tỉnh lại giữa tiếng chim hót sáng sớm, nhưng cô chỉ có thể chờ đợi Tạ Thư Dật lại đây mở cửa mới có thể đi ra.
17 Trở lại Tạ gia, Tạ Thư Dật lôi Tạ Hải Nhạc ừ trên xe xuống, từng bước không ngừng đẩy Tạ Hải Nhạc đi tới gian phòng dưới lòng đất. “Đi vào cho tôi!” Tạ Thư Dật thô lỗ đẩy nàng vào tầng hầm ngầm, “Loảng xoảng” một tiếng đóng khóa, tuyệt không bận tâm lời khuyên can của La mẫu đi theo.
18 Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Tiểu thư, thiếu gia mời người đi xuống. ” Là tiếng của nữ giúp việc Tiểu Thiến.
“Nga, sẽ. ” Hải Nhạc trèo từ trong bồn tắm ra, trùm mái tóc ướt sũng lại, mặc vào bộ áo ban sáng rồi rời khỏi phòng tắm.
19 Buổi tối, nàng quấn một cái chăn lông mỏng manh, liền co người nằm trên một cái sô pha bỏ đi cả đêm. Đến sáng ngày thứ hai, Hải Nhạc cũng tỉnh lại giữa tiếng chim hót sáng sớm, nhưng nàng chỉ có thể chờ đợi Tạ Thư Dật lại đây mở cửa mới có thể đi ra.
20 “Con gái ngoan của mẹ, để cho mẹ nhìn một chút, một tháng không gặp, mẹ rất nhớ con a. ” Mẹ Hải Nhạc yêu thương hôn má con gái, “Hình như con gầy thì phải?”
Trong lòng Hải Nhạc thập phần khổ sở, rất nhiều lời muốn nói với mẹ lại không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể ôm chặt lấy mẹ không muốn buông tay, cô tham luyến hơi thở ấm áp trên người mẹ, cô có thể tìm thấy cảm giác an toàn và ỷ lại.