1 Buổi họp báo ra mắt album mới nhất “Người bước đi trong đêm” của Hạ Dạ Huân. Những quả bong bóng màu hồng màu xanh lam và những chiếc nơ bướm lấp lánh khiến cả hội trường trở nên diễm lệ như trong mộng ảo, giống hệt cảnh thần tiên trong truyện cổ Alice vậy.
2 * * * Lên taxi rồi, nhìn theo bóng dáng Huân mỗi lúc một xa. Tiểu Tuyền ngoảnh mặt lại. Cuối cùng… Không giữ nổi cơ thịt trên mặt… Thỏa sức cười to… “Ha ha ha ha ha ha…” Chú tài xế phía trước sắc mặt tái xanh, không rõ nếu lái thẳng đến bệnh viện tâm thần thì có được hay không.
3 Mặt trời mùa hè nóng nực đến mức như muốn đốt cháy da người. Đúng vào giữa trưa. Rất hiếm người qua lại trên quảng trường, những cô gái che đủ mọi loại ô đi nắng màu sắc sặc sỡ, những chàng trai cố gắng đi bên dưới bóng râm, mọi người đều gấp gáp, sợ hãi ánh nắng ngạo nghễ đang phun ra lửa phía trên đầu.
4 Trong phòng trang điểm. Hạ Dạ Huân ngồi dựa vào salon, nhắm mắt, mặc cho chuyên viên trang điểm phát huy sáng tạo. Chuyên viên trang điểm mới Mike hứng chí đến độ trán lấm tấm mồ hôi! Cơ hội của anh đến rồi! Hạ Dạ Huân là bảo bối trong mơ của các stylist, trên người anh, cho dù có thể hiện những ý tưởng kỳ quặc quái lạ đến đâu, đều có thể thu được thành công khiến cả thế giới phải kinh ngạc tán thưởng! A, gương mặt Hạ Dạ Huân, khí chất của Hạ Dạ Huân, giống như một chiếc kính vạn hoa tuyệt đẹp khó đoán, dưới bàn tay của chuyên viên stylist, có thể biến tấu ra ngàn vạn ma lực cám dỗ thu hút mọi người! Mike nắm chặt lọ gôm xịt tóc, để cảm hứng tự do phát huy.
5 Ngày tháng trôi đi chậm chạp và tẻ nhạt. Tiểu Tuyền thấy mình giống như một con quay, từ bên một ngôi sao này chạy đến bên một ngôi sao khác mà không ngừng nghỉ một giây nào.
6 Khi ánh ban mai đầu tiên lọt vào phòng bệnh. Rèm mi của Minh Hiểu Khê khẽ chớp như cánh bướm, sau đó dần dần mở bừng mắt ra. Một cái đầu thò vào, Đông Hạo Tuyết mở to mắt hỏi với vẻ hồi hộp: “Chị Minh ơi, em là ai?” Cái đầu thứ hai cũng thò vào, Tiểu Tuyền trán túa mồ hôi lạnh: “Hiểu Khê, tớ là ai?” Trong mắt Minh Hiểu Khê ngập tràn vẻ ngờ vực, cô khẽ xoay đầu trên gối, nhìn thấy Phong Giản Triệt tuy gương mặt đượm nét lo lắng như vẫn mỉm cười với mình, Đông Hạo Nam vẻ mặt cuống quýt, và Mục Lưu Băng đứng phía xa ánh mắt như thiêu đốt, sau đó nhìn về phía Tiểu Tuyền, yếu ớt cười khẽ: “… Cậu…” Hình như đang cố gắng suy nghĩ.
7 Màn đêm dần buông. Ngoài biệt thự của Hạ Dạ Huân, một cô gái tóc đỏ đang ngồi trên lề đường đối diện, mắt hướng về phía cổng nhà. Cô đã đợi ba tiếng đồng hồ rồi.
8 Nguyệt Sa Anh đầu đội vòng hoa, gấu váy xanh lục nhạt khẽ bay trong gió, nụ cười bên khóe môi trong sáng và dịu dàng, như nữ thần mùa xuân trong khu rừng sâu thẳm.
9 Tập đoàn Quất Tử. Chung Vô Nhan gập tài liệu lại, nhìn Tiểu Tuyền nét mặt kỳ quặc bước vào: “Cô rất đúng giờ. ” Phải, còn một khắc nữa là đến giờ tan sở của ngày thứ ba.
10 Cuối cùng Huân cũng thoát khỏi giấc ngủ ma mị đó, khi đôi mắt màu tím violet chầm chậm mở ra, thì đã là buổi tối rồi. Anh nhìn lên trần nhà bệnh viện trắng toát một màu, đờ đẫn một lúc, đầu óc vẫn nặng nề mơ màng, có một số cảnh tượng vụt lướt qua, như những người đó đang xé rách quần áo anh, như Tiểu Tuyền đã chạy đến cạnh… Anh mở bừng mắt ra, bật dậy khỏi giường, suýt chút nữa đã va vào Tiểu Tuyền đang thò đầu ra! “Tỉnh rồi à.