41 “Cám ơn. ” Hải Nhạc đưa tay nhận lấy. “Học kỳ sau là em với anh học cùng một trường rồi, anh thật chờ mong có thể nhìn thấy em trong trường. ” Hứa Chí Ngạn mỉm cười nhìn Hải Nhạc.
42 Tạ Hải Nhạc vốn đang đứng lặng lẽ cười, lửa giận của Tạ Thư Dật đột nhiên không hề dự báo chuyển lên trên người cô, cô sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, nước mắt lưng tròng cúi đầu xuống.
43 “Thư Dật ca ca, anh không thích tới tham gia tiệc sinh nhật của em sao?” Hứa Nhã Nghiên ủy ủy khuất khuất nói. Tạ Thư Dật thấy nàng nói như vậy, vội vàng lắc đầu nói: “Không có, Nhã Nghiên, không nên nghĩ như vậy, anh không phải không thích, anh rất cao hứng, đừng suy nghĩ lung tung a.
44 Trên xe, Tạ Thư Dật nhịn không được lại liếc mắt nhìn Hải Nhạc, thấy mặt cô vẫn còn sưng đỏ, nhịn không được lại tức giận lớn tiếng nói: “Tôi chưa từng thấy người nào đần hơn cô! Hắn muốn đánh cô! Cô không biết trốn sao?”
Hải Nhạc run rẩy một chút, sau đó run run nói: “Trốn? Hắn một đại nam nhân! Tôi có thể trốn đi đâu?” Tạm dừng hồi lâu, lại đột nhiên cười chua chát nói, “Không sao, tôi bị đánh quen, một tát này của hắn, với anh đánh tôi cũng không có gì khác nhau.
45 “Tất cả? Vậy…vậy…như vậy sao được?” Đại Hắc Nha lắp bắp. Như vậy không phải làm cho quần con lẫn mặt mũi hắn đều mất hết hay sao?“Đương nhiên, mày có thể mặc quần đùi con, tao sẽ giữ lại ày chút mặt mũi cuối cùng, mày cởi nhanh đi, tao không thích chờ đợi.
46 Cô nhớ lúc tám tuổi vào Tạ gia, gặp tên nam nhân ác ma từ nhỏ, từ lần đầu tiên hai người gặp nhau hắn cho cô một cái tát, cô cũng cảm thấy không thể thoát khỏi chuyện hắn khi dễ cô!
Sau này hắn cũng không nói gì bất kính với mẹ cô, hắn cũng không khi dễ cô trước mặt ba mẹ, nhưng chỉ cần ba mẹ vắng mặt, hắn quay người lại liền làm hết chuyện xấu với cô, hở một chút là hắn lại bất ngờ giữ chặt mái tóc của cô, hại cô luôn ngã xuống đất, cô ngồi khóc, hắn luôn đứng bên cạnh cười lạnh.
47 Máu, nhất thời dồn hết lên não, hắn một bên nhằm về phía Tạ Hải Nhạc một bên quát như sấm: “Buông cô ấy ra!”Đại Hắc Nha ngưng cưỡng bức Hải Nhạc, chuyển qua nhìn Tạ Thư Dật, thấy Tạ Thư Dật nhiều lắm chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, không khỏi cười khinh miệt: “Con tép khô từ đâu đến, còn muốn bắt chước người ta anh hùng cứu mỹ nhân nữa!”Hải Nhạc cũng ngưng phản kháng, nước mắt lưng tròng nhìn Tạ Thư Dật, nàng run run môi kêu: “Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật!” Tạ Thư Dật nắm tay thành quyền, nặng nề nói: “Mày tốt nhất buông cô ta ra, đừng ép tao động thủ!”Đại Hắc Nha khiêu khích sờ sờ mặt Hải Nhạc: “Ông đây không buông đấy, thế nào!”Tạ Hải Nhạc né không khỏi tay của hắn, nàng thống khổ nức nở, toàn thân run rẩy, bất lực và đau khổ nhìn Tạ Thư Dật.
48 Đang chìm trong ký ức, đột nhiên, bên người truyền đến một trận còi chói tai thật to, cô kinh hách ngẩng đầu đến.
Cô ngẩng đầu, thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đang đậu ngay bên cạnh cô, ngồi trên xe là một vị nam sĩ diện mạo anh tuấn, hắn đang tò mò nhìn chằm chằm cô.
49 Đại Hắc Nha thiếu mỗi nằm sấp xuống đất, đừng trông hắn bình thường làm uy làm phúc, nhưng đến khi gặp người trên tay hắn, hai chân của hắn liền nhũn ra lập tức.
50 Tạ Thư Dật nghiêng qua liếc nhìn cô một cái, chìa cái tay bị thương ra trước mặt cô.
“Không phải nói muốn giúp tôi băng bó sao? Nhanh chút!” Hắn không kiên nhẫn nói.
51 “Tất cả? Vậy…vậy…như vậy sao được?” Đại Hắc Nha lắp bắp. Như vậy không phải làm cho quần con lẫn mặt mũi hắn đều mất hết hay sao?“Đương nhiên, mày có thể mặc quần đùi con, tao sẽ giữ lại ày chút mặt mũi cuối cùng, mày cởi nhanh đi, tao không thích chờ đợi.
52 Vú La nghe thấy tiếng xe mà chạy ra, nhìn thấy Tạ Thư Dật lại ôm Tạ Hải Nhạc, há to miệng đứng đó.
Cho đến khi Tạ Thư Dật đi đến bên cạnh bà, bà mới nhẹ giọng hỏi: “Thiếu gia, tiểu thư làm sao vậy?”
Tạ Thư Dật thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Đang ngủ.
53 Tạ Hải Nhạc vốn đang đứng lặng lẽ cười, lửa giận của Tạ Thư Dật đột nhiên không hề dự báo chuyển lên trên người nàng, nàng sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, nước mắt lưng tròng cúi đầu xuống.
54 Rất nhanh, ngày nhập học đã tới, học sinh mới như Hải Nhạc phải lên trường trước thời hạn đăng kí tham gia học quân sự.
Thật không ngờ Hải Nhạc lại học cùng một ban với Hứa Nhã Nghiên, dù sao gia đình hai người cũng là chỗ quen biết, lại có chút quen trước, liền bắt đầu thân cận.
55 Hứa Nhã Nghiên thở dài một hơi, cô đơn nói: “Mình nói, Thư Dật ca ca anh ấy rất thương bạn. ”Hải Nhạc cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, Tạ Thư Dật rất thương nàng?“Bạn nghĩ sai rồi, anh ta không phải người như bạn nghĩ đâu, cho tới bây giờ anh ta chưa từng thương mình.
56 Rất nhanh, cô lộ ra sự chênh lệch cùng mọi người, cô không đi nhanh được, mặc dù đã rất cố gắng sải bước, nhưng vẫn theo không kịp bọn họ.
Hứa Chí Ngạn thấy cô cố hết sức như vậy, cố ý chậm bước lại đợi cô, cũng thường kéo cô một phen.
57 “Tạ Hải Nhạc!” Hắn nghiến răng nghiến lợi kêu. Hải Nhạc quay đầu không hề nhìn hắn, giận thì giận đi, muốn đánh nàng, thì cứ đánh nàng đi, không sao cả.
58 “Không!” Tạ Thư Dật hoảng sợ nhào lên muốn chộp cô lại, bởi vì hắn biết cô không biết bơi, từ nơi chỗ cao như thế này mà ngã xuống, đó là chuyện nguy hiểm cỡ nào!
Nhưng, hắn không chụp được tay cô, trơ mắt nhìn cô rơi xuống.
59 Nàng nhớ lúc tám tuổi vào Tạ gia, gặp tên nam nhân ác ma từ nhỏ, từ lần đầu tiên hai người gặp nhau hắn cho nàng một cái tát, nàng cũng cảm thấy không thể thoát khỏi chuyện hắn khi dễ nàng!Sau này hắn cũng không nói gì bất kính với mẹ nàng, hắn cũng không khi dễ nàng trước mặt cha mẹ, nhưng chỉ cần cha mẹ vắng mặt, hắn quay người lại liền làm hết chuyện xấu với nàng, hở một chút là hắn lại bất ngờ giữ chặt mái tóc của nàng, hại nàng luôn ngã xuống đất, nàng ngồi khóc, hắn luôn đứng bên cạnh cười lạnh.
60 Cô không nhịn được vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm lên môi của mình một chút, ngón tay chạm, với hắn chạm, hoàn toàn không giống nhau, không có một chút cái loại cảm giác rung động kia.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 61