1 Edit: kẹoXích Diễm hoàng triều, một trăm chín mươi mốt tuổi xuânXích Diễm là thủ đô của Xích Diễm hoàng triều sau khi thành lập hơn một trăm năm trước, là nghệ thuật lớn nhất cả nước, vừa là nơi buôn bán và cũng là nơi giao lưu văn hóa.
2 Thuyền rồng Đoan Ngọ (lễ hội thuyền rồng mùng 5 tháng 5 lịch âm hàng năm), việc trọng đại của kinh thành, bên trong hoàng thành nơi uyển hồ Thái Doanh phía Đông con sông Ý Âm, đang tổ chức một trận đấu thuyền rồng tuyệt luân, vì hồ Thái Doanh là chỗ trọng địa của kinh thành, cho nên người dự thi hẳn là hoàng thân quốc thích tới.
3 Trong hoàng cung, ngoại triều nơi hoàng đế xử lý triều chính ở hướng Dương (hướng có ánh mặt trời chiếu vào, là sườn Nam của núi, phía Bắc dòng sông), nội đình nơi đế hậu ở thì hướng Âm (ngược với hướng Dương, là Bắc núi, Nam sông).
4 ”Nói đi, sao lại xảy ra việc như vậy?” Diêu Thường Diễm nghiêm túc hỏi người thương tích đầy mình, đang quỳ trên đất không dám đứng lên kia, người đó chính là phó tướng của đội quân tiên phong mà Đại hoàng tử phái đi tiêu diệt thổ phỉ lần này.
5 Kim nhi hầu hạ Liễu Như Tùng thay quần áo xong, nhanh chóng thu dọn lại đệm giường. Liễu Như Tùng tự mình soi gương sửa soạn, ngẩng đầu kiểm tra trâm gài tóc trên đầu đã ngay ngắn chưa, cũng cẩn thận lấy khăn mỏng che đi dấu hôn trên cổ.
6 Liễu phủLiễu Trung Hiền lo lắng mà đi đi lại ở đại sảnh. Hắn chết rồi, chết chắc rồi! Chính mình kiên trì không chịu từ quan, Trăn phi đã đem thư giao cho Hoàng Thượng, nghe nói Hoàng Thượng lần này vô cùng tức giận, nói không chừng đợi thánh chỉ đến, đưa cả nhà hắn tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội luôn a!“Cha, cha đừng vội, không phải đã phái người lên Đông cung cầu cứu rồi sao? Tin tưởng thái tử sẽ nghĩ biện pháp cứu cha a.
7 Lúc hai người lại xuất hiện, đã hóa thân thành dân chúng bình thường hiện thân nơi thôn dã. Liễu Như Tùng bị cảnh mới mẻ vui thú trên chợ làm ắt không còn rảnh rỗi, hứng thú dạt dào, hơn nữa bên người lại có vị hôn phu mới cưới cùng đi phóng túng, cũng liền chơi đến nỗi chết đi cũng được.
8 Thân phận lộ ra ngoài ánh sáng, vợ chồng Diêu Thường Diễm tất nhiên không thể tiếp tục tiêu dao hai người được nữa, chỉ đành rời khách điếm đến Ninh Viễn Ly Cung.
9 Nhưng mà Liễu Như Tùng vẫn bị bắt rồi. Sau khi Diêu Thường Diễm dẫn quân Mông Cổ rời đi, bởi vì bụi cỏ hỗn độn, sợ hắn khó tìm được người, nàng lặng lẽ rời khỏi phòng nhỏ, tính toán tìm một chỗ tốt chờ hắn trở về tìm nàng, nhưng bất hạnh gặp phải một người chăn cừu Mông Cổ, thấy người chăn cừu bộ dạng thành thật, cho nên nàng lừa gạt hắn nói là đi du ngoạn cùng huynh đệ bị lạc đường, không dám nói thật, nhưng người chăn dê thấy nàng dù mặc trang phục Mông Cổ, nhưng khuôn mặt và giọng nói lại giống cô nương người đại hán, lập tức lừa nàng tới nhà bạt của hắn, sau đó xoay người kêu người nhà lập tức báo cho quân Mông Cổ đến bắt người.
10 “Thái tử, ta cảm thấy không đúng lắm, thường thì Hoàng Thượng rất hay lo lắng cho an nguy của ngươi, gần như cứ ba ngày đưa ra một chỉ dụ, nhưng dạo này triều đình đã liên tục mười ngày không có tin tức gì truyền đến, ngay cả quân lương tháng này cũng chưa thấy mang đến, tuy nói là quân lương lúc trước chúng ta rời kinh đã mang đủ cho hai tháng sử dụng, nhưng chớp cái chúng ta đã nghỉ ngơi một tháng rưỡi rồi, tuy rằng thắng lợi sắp tới, có lẽ vài ngày nữa sẽ lùng ra tung tích của chủ soái quân Mông Cổ a, nhưng quân lương triều đình đã đáp ứng tiếp tục trợ giúp cho chúng ta cũng nên tới rồi, tại sao một chút tin tức cũng không có, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?” Tần Trung Anh lo lắng suy đoán.