1 Phó Nghi Ân mơ một cơn ác mộng rất dài, rơi xuống một vực sâu không đáy, xung quanh chỉ có gió thét gào ghê gợn, giật mình tỉnh dậy cô lau mồ hôi nhễ nhại trên trán mình.
2 Hôm nay bỏ ra tận một trăm mốt ngàn tiền taxi, Phó Nghi Ân buồn bực đi bộ vào con hẻm nhỏ dẫn về nhà, giờ mẹ vẫn chưa về, cô hì hục mở cửa, vừa bước vào phòng đã quăng ngay cặp sách xuống sô-pha, rót một ly nước lạnh uống ừng ực, kết quả cô bị sặc nước, lúc này chuông cửa đột nhiên reo vang
“Tới ngay đây” vừa chạy vừa nói vọng ra
…
“Đã lâu không gặp” giọng nói thâm trầm vang lên
“Xin chào, có chuyện gì không ạ?” cô đáp
“Mẹ em có nhà không?”
“Mẹ tôi đi làm rồi”
“À đây là chè trôi nước, mẹ anh bảo mang sang cho”
“Cảm ơn” cô nhận lấy cái hộp rồi quay vào nhà
“Nghi Ân”
“Còn chuyện gì sao?” cô ngoảnh lại nhìn
“Em sống tốt chứ?”
“Rất tốt”
“Vậy anh về trước, hẹn gặp lại”
Phó Nghi Ân nhìn theo đến khi bóng người khuất ở đằng xa, ngẩn người một lát mới bước vào nhà.
3 Tối hơn sáu giờ, cửa chính bị mở ra “cạch”, bà Phó lật đật chạy vào ngạc nhiên nhìn cô con gái mặc tạp dề hoa trong bếp, bóng dáng xinh xắn đang luôn chân luôn tay rửa rau, xào thịt mùi thơm của thức ăn bay nghi ngút.
4 “Đừng khóc nữa mà, mẹ không trách con đâu” mẹ vừa nhỏ nhẹ khuyên nhủ vừa yêu thương vỗ về.
Lòng vị tha, sự hi sinh nhẫn nhịn của mẹ càng làm cho cô không kịp được xúc cảm.
5 Đến tận hơn sáu giờ chiều, chiếc xe chạy chậm rì rì mới về đến cổng nhà, dọc đường đi hai mắt Phó Nghi Ân lim dim ngủ gục trên ghế, vì xe chạy rất êm nên đến nơi lúc nào cô cũng chẳng hay,cứ thể ngủ ngon lành.
6 Khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới xuất hiện, Phó Nghi Ân mơ màng tỉnh dậy, mở mắt nhìn lên trần nhà, cô ngồi dậy xoa tâm mi, có vẻ vì ngủ quá lâu nên tinh thần chưa kịp thích nghi.
7 Ánh dương chiều sớm không còn gay gắt nữa, dưới tán cây bằng lăng dọc hai bên đường, Trác Thiệu Ninh lặng lẽ nắm lấy bàn tay của cô, từ lúc trở về, anh đã luôn muốn làm việc này, nỗi nhớ nhung không thể so với chấp niệm trong lòng.
8 Bữa tối kết thúc trong khung cảnh Phó Nghi Ân hì hục rửa chén còn Trác Thiệu Ninh khoan thai đứng bên cạnh trán nước úp lên kệ. Cô không biết tại sao kiếp này lại gặp anh nhiều đến vậy? Cô vẫn còn nhớ anh đến thành phố X liền nhiều năm không trở về, thật ra hai người cũng chẳng được coi là thanh mai trúc mã, vốn dĩ khoảng cách ba tuổi đã là một thế hệ, đằng này anh hơn cô những bảy tuổi, đối với người anh này tình cảm đã phai nhạt không ít.
9 Ông Trác thưởng thức tách trà nóng trên tay, thi thoảng nhìn cậu con trai út, thật ra ông đối với đứa con này kỳ vọng rất nhiều, nếu như mấy năm trước nó không cãi lời, làm trái ý thì ông đã không phải cố gắng duy trì việc kinh doanh đến tận bây giờ, Trác Lâm là niềm tự hào lớn nhất trong đời ông, gây dựng đổ biết bao mồ hôi công sức, trải qua bao nhiêu phong ba.
10 Chiều nay, Phó Nghi Ân vừa tan học bước ra khỏi cổng trường thì đã thấy xe màu xám đỗ ở khuất sau gốc cây, cô co chân chạy để gõ lên cửa kính.
Cửa trước lập tức mở ra, cô liền leo lên, không đợi anh phải giúp cô đã cẩn thận cài dây an toàn, rồi liếc nhìn anh, từ nãy giờ vẫn trầm ngâm.
11 Trác Thiệu Ninh có cuộc thương thảo với đối tác công ty, hợp đồng do nhóm thị trường phụ trách có quá nhiều sai sót thậm chí còn bị đưa vào thực thi khi chưa qua phê duyệt của cha anh.
12 Dưới ánh đèn nhạt màu từ mái hiên phản ra, hai bóng lưng song song bên nhau, bóng anh đổ dài trên mặt đường, có chút hư ảo,ánh mắt thâm tình nhìn mãi góc nghiêng nửa gương mặt bị khuất trong bóng tối.
13 Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã đến tháng mười hai, không khí lạnh ùa về khiến cả thành phố chìm trong làn sương mù dày đặc. Sáng sớm, Phó Nghi Ân mặc thêm áo khoác dày lên người, vừa định ra khỏi cửa thì mẹ đã kéo cô lại, choàng khăn ấm quanh cổ, đội nón len ngộ nghĩnh lên đầu, chỉnh sửa đầu tóc gọn gàng cho cô.
14 Phó Nghi Ân mím chặt môi, định chạm tay lên gó má của anh, năm ngón tay vẫn còn in hằn rõ rệt. Trong lúc rối loạn, cô đã quá mạnh tay, nhưng chưa kịp đã bị anh gạt ra.
15 Sáng sớm chủ nhật, Phó Nghi Ân được giao nhiệm vụ đi chợ mua thức ăn. Tới gần cổng nhà thì gặp dì Nguyệt cầm giỏ xách đi ngang qua, cô lễ phép chào hỏi
“Hôm nay, dì đi chợ sớm vậy?”
“Ừm, có khách đến nhà, dì đi mua một số thứ.
16 Sau chuyện ngoài ý muốn tối hôm đó, đã hơn một tuần Trác Thiệu Ninh không xuất hiện. Một lần nữa, anh biến mất khỏi cuộc sống của cô, giống như kí ức năm năm về trước, không một lời từ biệt, không một hồi âm.
17 Đúng vào hôm mùng ba, mẹ đi vắng, Phó Nghi Ân ở nhà một mình. Mấy ngày nay cô chỉ quanh quẩn ở nhà không thì cùng mẹ đến nhà người quen chúc Tết, cuộc sống nhàn hạ đến mức nhàm chán.
18 Trác Thiệu Ninh giữ chặt eo cô, bình tĩnh lên tiếng “Dì” giống như không có chuyện gì xảy ra.
“Mẹ” Phó Nghi Ân ấp úng gọi theo
“Mẹ hiểu rồi, hai đứa cứ tự nhiên.
19 Nguyễn Mỹ Ngọc lưu luyến không rời trên gương mặt lạnh lùng của Trác Thiệu Ninh, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, cô đã thích anh, tiếng sét ái tình chạm đến trái tim ngây dại.
20 Đôi mắt cô long lanh ánh lệ, giọng nghẹn ngào không nói nên lời “Từ lúc nào? Em rõ ràng đã làm anh tổn thương sâu đậm đến như vậy?”
Phó Nghi Ân đoán chắc mọi thứ ở đây đều được chăm chút dưới bàn tay của anh, chẳng lẽ anh không màng đến những tổn thương trước kia, kiên trì chờ đợi cô mở lòng.
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình, Nữ Cường
Số chương: 50