1 Cả bầu trời mờ mịt u tối, từng hạt mưa nhỏ mỏng manh như sợi tóc, trong không khí tràn ngập hơi thở khiến người ta bất an, Trần Như Nhụy giống như chú chim hoàng yến đơn độc bị giam trong lồng, lo âu, bất an nhìn ra bốn phía.
2 “Tôi sẽ không mặc loại quần áo này. ” Trần Như Nhụy đỏ mặt, nhìn trên giường bày một bộ quần áo làm bằng chất liệu voan mỏng trong suốt. Nó căn bản không thể gọi là quần áo, cùng lắm chỉ có thể gọi là một mảnh vải trong suốt, cái gì cũng không che được.
3 Như Nhụy cảm thấy toàn thân khô nóng giống như bị lửa đốt, cả người có cái gì đó không đúng, miệng khô lưỡi khô. Trời ạ! Mình làm sao vậy?Cô muốn uống nước, còn muốn những thứ khác nữa, nhưng không biết là thứ gì, chỉ cảm thấy giống như có một con côn trùng trong cơ thể mình, liều chết chui vào khắp nơi, khiến cô ngồi không yên, không biết nên khống chế sự xôn xao trong cơ thể như thế nào.
4 “Từ nay về sau tôi không muốn nghe thêm bất kì câu nói dối nào từ miệng cô nữa. Chỉ có nói thật, tôi mới có thể giúp được cô. ” Giọng nói Tưởng Quý Đào lạnh lùng như cứa vào đau thương trong lòng Như Nhụy.
5 Tưởng Qúy Đào khôi ngô tuấn tú tham gia phát biểu tại lễ kỷ niệm 199 năm thời trang mùa xuân Milan, tất cả những siêu sao điện ảnh và truyền hình nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới , những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân cũng như chính trị nhất loạt đều tề tụ nơi đây.
6 Trong những ngày kế tiếp, một mặt Như Nhụy cố gắng dưỡng bệnh, một mặt bồi đắp tình cảm với Mĩ Quyên, thỉnh thoảng hỏi han tin tức, giúp cho việc bỏ trốn sau này.
7 Thấy Qúy Đào đường hoàng ôm Như Nhụy trở về , Chu Khiếu Hồng đứng ở nơi đó, con ngươi đen tràn đầy bất mãn, căm giận và nén chịu, con mắt chăm chú nhìn thấy hai người bọn họ thân mật với nhau, trong khoảng thời gian ngắn, sự đố kị trong lòng cô dấy lên hừng hực, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch.
8 “Anh có thấy Như Nhụy đâu không?” Giọng nói Chu Khiếu Hồng vang lên từ sau lưng Tưởng Qúy Đào, nét mặt vui mừng. Qúy Đào ngẩng đầu lên từ trong cuốn sách, nghi ngờ nhìn cô.
9 Sử Thần Tuyên xông thẳng vào nhà Tưởng Qúy Đào, dọc theo đường đi người giúp việc đều không thể ngăn cản anh, anh la lớn: “Tưởng Qúy Đào, anh là con rùa rụt cổ, lăn ra đây cho tôi!”Ánh mắt Qúy Đào dại đi, để cho thứ rượu tinh chế trong tay làm tê dại tất cả tri giá và thần kinh, cảm giác mê man, mơ màng này khiến anh thấy dễ chịu hơn trong lúc bản thân đang vô cùng hối hận.
10 Như Nhụy cởi bỏ bộ lễ phục dày cộp trên người xuống, vẻ mặt mệt mỏi mang theo ít lo lắng khác thường, trái tim đập thình thịch dữ dội, có thể nhảy ra bất cứ lúc nào, hai tay không ngừng xoa bóp, lòng bàn tay còn toát ra ít mồ hôi.