1 Trên tú lâu, những dải lụa hồng tung bay, cao cao phía trước còn treo một trái cầu đỏ tươi, càng đẹp thêm cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt ở nơi đây. Bà mối họ Dương nổi danh khắp Lạc Thành đứng trên tú lâu, oang oang giới thiệu cô nương muốn ném tú cầu kế tiếp, lời lẽ quả thật phô trương hết mực.
2 Bà mối Dương đã lên tiếng, hai cha con chỉ có thể tạm dừng tranh chấp. “Tú Tâm, vẫn nên xem chuẩn rồi hẵng ném!” Trì lão gia lo lắng dặn dò. “Đừng thúc giục nữa, không là con nói cha muốn gả đó.
3 “Cha, đại trượng phu một lời đã ra, tứ mã nan truy, con không muốn nuốt lời. ” Trì Tú Tâm do dự một hồi, rốt cục làm ra quyết định. Trì lão gia đồng ý gật đầu, “Cũng phải.
4 Nước ấm sương mù phiêu tán trong phòng, trong nước đặc biệt thêm vào không ít hương liệu, cho nên khắp phòng tràn ngập một cỗ hương thơm. Nước ấm, quần áo mới dép lê tất cả đều đã được chuẩn bị, hiện tại cũng chỉ chờ tên ăn mày tiến vào tắm rửa, đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra gặp người.
5 Nhiều năm chưa từng để ý bề ngoài của chính mình, hôm nay nhìn khuôn mặt trong gương, y nhất thời cảm thấy có chút tươi mới, lại có chút xa lạ. “Ba năm…” Y sờ sờ mặt mình, trong lời nói mang mác hoài niệm.
6 Trì Tú Tâm không biết y chính vì nhìn nàng mà ngây người. Dù sao từ lúc nhận tú cầu đến giờ, y cũng không nhiều lời, chỉ có ban nãy cùng nàng tranh luận chuyện tắm rửa mới phá lệ nói nhiều hơn một chút, còn bình thường tính cách y có phần trầm lặng, giống như lúc này chẳng nói một câu, nàng chỉ có thể dựa theo thói quen ngày thường, chủ động nắm lấy tay y, kéo ra tiền sảnh.
7 “Ha ha ha ha ha. . . ”Trong tân phòng, ánh nến đỏ lung linh rực sáng, bái đường xong, lúc này Trì Tú Tâm nằm dài ra giường, cười đến cơ hồ không ngồi dậy nổi.
8 Vạn sự hết thảy đều thuận lợi. Hôn lễ lần này của Trì gia chẳng những không làm xấu mặt gia đình, hơn nữa theo thời gian ngày càng có nhiều người hâm mộ Trì Tú Tâm.
9 “Chàng bảo ta buồn chán?” Trì Tú Tâm chỉ chính mình, đôi mắt đen mở lớn, cảm giác có chút nghi hoặc, “Làm ơn, ta thường xuyên tới nhà các tỷ muội, tìm các nàng nói chuyện phiếm, nếu nói buồn chán thì phải nói chàng chứ?”“Vậy nàng không thích đi hội chùa lễ mừng địa phương linh tinh gì đó sao?” Lạc Nguyên Dật nhíu mày cả giận, không nhịn được lên tiếng chất vấn.
10 Ngồi trên lưng ngựa, cảm nhận tiếng gió gào thét qua tai, trong lòng Trì Tú Tâm sinh ra cảm giác mới mẻ. Tuy tính nàng hiếu động, cha cũng không quản được, nhưng chung quy là cô nương nhà gia giáo, đi dạo trong thành còn có thể, chứ không dám thử một mình rời thành, nên nàng quả thực chưa từng thấy qua cảnh quan ngoại thành, càng đừng nói là cưỡi ngựa như hiện tại.
11 Rừng hoa đào che kín bầu trời như muốn đem trời xanh hòa vào làm một. Lúc này đang là mùa ngắm hoa, hoa đào nở rộ, đua nhau khoe sắc, cực kỳ thu hút ánh nhìn người ghé thăm.
12 Nhìn vẻ mặt của y, Trì Tú Tâm tức thì an tĩnh lại, đánh giá y một hồi, sau đó mới lộ ra biểu tình đắc ý. “Kỳ thực, nếu chàng không muốn tiết lộ chuyện này, vậy đâu cần phải mang ta lên núi.
13 Tiếng kêu cứu bị gió lớn lấn át, dù vậy Lạc Nguyên Dật đứng trên tuyệt phong bằng vào nhĩ lực tốt vô cùng vẫn nghe được rõ ràng rành mạch. “Tú Tâm, có người kêu cứu.
14 “Được rồi! Thế này hẳn là không đau nữa. ”Lạc Nguyên Dật hãy còn nhìn Trì Tú Tâm đến xuất thần, nàng đã giúp lão nhân bôi thuốc, băng bó xong. “Cám ơn cô nương.
15 Hôm nay Trì Tú Tâm muốn ra ngoài chơi đùa một chút liền rủ nha hoàn cùng đi dạo phố, không ngờ lúc đi đường nha hoàn bị kẻ gian đẩy ngã, chẳng những thế, túi tiền của nàng cũng bị hắn ta đoạt mất.
16 “Dư công tử, con rể ta là đại ca cậu thật ư?” Trì lão gia ngẩn người nhìn Lạc Nguyên Dật, trong một lúc không biết nên làm gì cho phải. Trong ấn tượng của Trì lão gia, người con rể này vừa có tài hoa, biết đối nhân xử thế, vừa hiếu thuận với cha vợ, cũng rất thương con gái ông, cho nên ông xem y như con đẻ mình, không nghĩ tới y có em trai, mà bản thân còn là hạng bỏ nhà ra đi.
17 Cho tới bây giờ, nàng chưa từng thấy qua vẻ mặt này của y, giống như đối diện mình chính là kẻ thù không đội trời chung. Phải chăng nàng vừa nói gì không đúng? Vậy thì đại sự hỏng bét rồi.
18 Dư Thương Phàm không biết bao lần thành khẩn phát thệ, hết mô tả giọng nói lại vẽ tranh chân dung, nhất định cho rằng Lạc Nguyên Dật là đại ca y, thế nhưng vẫn vô lực trước cảm tình chung sống một năm giữa Lạc Nguyên Dật và cha con Trì lão gia.
19 Lạc Nguyên Dật từng nói với nàng, y không lợi hại đến mức có thể ngụy trang cả tính tình. Y là y, con người đang cố gắng phủ nhận quá khứ kia luôn là trượng phu tốt của nàng.
20 “A, nếu là vậy, chàng cứ ngủ một giấc thật ngon rồi quên hết những chuyện không thoải mái đi!” Trì Tú Tâm tựa vào vai y, cười nói: “Đều tại ta thiếu cảnh giác mới khiến chàng phải phiền não như vậy, bất quá sau này ta sẽ chú ý cẩn thận, không để chàng vướng vào rắc rối nữa.