1 Nàng hếch mày lên, đáy mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào gương mặt có vẻ hơi mỏi mệt thật lâu, cũng mím môi không nói Dung mạo người đó trông rất đẹp!Một đôi con ngươi hẹp dài giờ phút này là nheo lại, sống mũi ưỡn thẳng cho thấy ngạo khí của hắn, mà đôi môi mỏng nâng lên thành đường cong xinh đẹp, làm cho dung nhan tuấn tú của hắn càng thêm trở nên mê người.
2 Một câu nói của nghĩa lẫm công tử, khiến tất cả người đứng ở khu ruộng lúc này sắc mặt đều khó coi, không khí nặng nề. Cha Hoa nhìn nữ nhi một cái, yên lặng lấy ra bàn tay bị La Trữ Nhạc cầm, thừa cơ trở về bên trong nhà.
3 Xuân về hoa nở, mùi hoa phiêu tán trên đường phố náo nhiệt ở Trường An, mang đến không khí trong lành. Đáng tiếc một đám đại hán hung thần ác sát cứng rắn phá hư loại mỹ cảm này——"Là ai cho phép các ngươi bày quầy làm ăn ở chỗ này?" Một tên đại hán có thân hình cao lớn trong đó, đưa tay nhặt lên một nắm rau dưa đập xuống đất.
4 Nàng đi theo sau lưng tổng quản Đinh đi vào đình viện to lớn, xuyên qua hành lang, bước lên cây cầu cong cong nhìn xuống cảnh tượng ven hồ dưới kia, đến mức bị lôi cuốn.
5 La Trữ Nhạc ôm Hoa Đóa trở lại trang viên, hắn không để ý ánh mắt khác thường của những người khác, đi thẳng vào phòng, để cho nàng ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm gương mặt bị móng tay cào xước của nàng, than thở.
6 Hoa Đóa đứng ở trong lương đình, lúc này một trận gió thổi qua làm rối loạn mái tóc dài đen nhánh của nàng, che đi một nửa khuôn mặt nàng. "Cha ta đã nói cho ngươi chuyện Hắc Ngục kiếm?" Xoay người nhìn chiếc hộp trên bàn hỏi.
7 Rõ ràng là giữa hè, tại sao lại có gió rét thổi đến thế này? La Trữ Nhạc vừa bước vào đình viện, lập tức toàn thân nổi lên nổi da gà, nhìn thấy người đứng ở dưới gốc cây lớn, tiến lên rất nhanh chóng, lại nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của nàng, vội vàng bước chậm lại.
8 Là hắn!Hoa Đóa nhìn nam tử đang chậm rãi tới gần, trong lòng cảm thấy vừa mừng vừa sợ —— làm sao hắn biết nàng ở chỗ này? Lúc rời khỏi trang viên nàng cũng không làm kinh động đến bất kể người nào.
9 Một nhóm người ra ra vào vào một gian sương phòng, một số là đại phu kê đơn thuốc đơn đi tìm dược liệu, một số là người đến thay thế chậu nước, khăn vải —— vì nghĩa lẫm công tử bị thương nặng, từ trên xuống dưới nghĩa trang đều bận tối mắt tối mũi.
10 Hoa Đóa bưng khay hoa quả đầy ắp đi vào sương phòng, thấy hắn ngồi ở trên ghế bên cửa sổ, một tay chống dưới cằm, tư thế lười biếng phơi mình dưới ánh mặt trời ấm áp, không khỏi nhìn đến ngây dại.
11 "Ít lải nhải!" Nàng nheo lại mắt, không nghe hắn kêu đau, bắt đầu kéo áo của hắn lên. "Đóa Nhi, Đóa Nhi ~~" cuối cùng cũng không đấu lại được hơi sức của nàng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mặc cho nàng đẩy y phục, mở lồng ngực vạm vỡ ra, mặc cho nàng chà đạp.