1 Tháng sáu nắng đẹp, mặt trời chiếu rọi, cỏ cây xanh tốt hoa thơm ngào ngạt. Một chiếc BMW X5 phóng vù vù trên đường cao tốc, Tiêu Vũ Phi nắm lấy vô lăng một cách thành thạo, nghe bài hát của Mã Tu Liên Ân, miệng nhóp nhép nhai kẹo cao su, khoáng đạt phóng xe đến vùng rừng ngoại ô 80 km, hưởng thụ kì nghỉ cuối tuần.
2 Đi đến chợ, thấy ai ai cũng bận rộn, quả là náo nhiệt a, trong các sạp hàng, các loại hàng hóa cái gì cũng có. Vũ Phi ăn vận cổ trang, lại càng xinh đẹp mà không mất đi sự cao quý, thanh tú mà không mất đi vẻ nhu mì, thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ.
3 Đến Tiên Kiếm sơn trang đã nhiều ngày, bản thân không thể sống ở đây cả đời, nhớ đến người thân ở thời hiện đại xa xôi, thực sự rất nhớ bọn họ a, bất giác rơi lệ.
4 Mấy ngày nay đều không thấy Duệ Ngữ, nghe người dưới nói sơn trang có khách quý đến. Sau khi đi chơi hồ về, Vũ Phi liền cảm thấy tình cảm của Duệ Ngữ dành cho cô ngày càng nồng nhiệt, Duệ Ngữ thực sự là đại soái ca khó có được, gia thế quá ổn, võ công cao cường, khí phách phi phàm, đẹp trai hơn vàng.
5 “Hai ngày nữa ta phải đi xa, nàng đến chỗ Hạo huynh ở vài ngày, ta trở về sẽ tới đón nàng, được không?” Duệ Ngữ không đành lòng nhìn Vũ Phi. “Tôi muốn đi cùng anh, không những có thể chăm sóc lẫn nhau, mà còn có thể ngắm phong cảnh.
6 Cả đêm ngủ ngon, mở mắt nhìn xung quanh, thật là oách a, rèm lụa màu hồng, sờ vào cột dát vàng, còn khắc hình long phượng, hoa mẫu đơn trên chiếc thảm đỏ rực rỡ bắt mắt, các vật dụng được bày đều làm từ gỗ thông đỏ.
7 “Hoàng thượng giá đáo!” Nghe thấy bốn chữ này Vũ Phi vẫn “đánh chiến tranh lạnh”. “Tại sao gặp trẫm mà không quỳ?” Thạnh Hạo giả vờ không hài lòng trêu chọc nàng.
8 “Sao Yên Nhiên nương nương của anh lại đi rồi?” Vũ Phi vười chế giễu nói. “Ừ, bị nàng làm cho tức nên đi rồi. ” Thạnh Hạo cười như không có gì xảy ra.
9 “Thúy Thúy, tôi buồn sắp chết đến nơi rồi, chúng ta đến hoa viên dạo đi. ”Hoa đẹp quá a, ngửi mùi hoa thơm, khiến người ta say trong đó. “Thúy Thúy, đi lấy cho tôi giấy bút và màu nước đến đây.
10 Thời tiết càng ngày càng nóng, cổ trang chết tiệt, gió cũng không lọt qua được, muốn làm người ta buồn chết a. Thật là nhớ váy của ta a. Nếu có thể được lướt sóng, nằm trên bãi biển uống một ly rượu vang đỏ, thì thật là sảng khoái.
11 “Có phải nàng chuẩn bị rời khỏi đây cùng Duệ Ngữ không?’ Thạnh Hạo quyến luyến nhìn Vũ Phi. “Ừ, tôi thích tự do, không muốn bị nhốt trong lồng, ở đây không hợp với tôi.
12 Bảy ngày sau, ngày lành tháng tốt, tuyên bố với toàn dân thiên hạ: Sắc phong Tiêu Thị Vũ Phi là hoàng hậu Xích Nhật quốc, để mừng đại lễ này, miễn giảm thuế một năm, để tỏ sự khoan hồng, khâm thử.
13 Ai da, mệt chết đi được, đây đâu phải là hôn lễ a, cực hình thì có a! Mông đau ê ẩm, cổ cũng bị đồ trang sức đè lên. Về đến phòng, tháo hết đồ trang sức ra, trèo lên giường chìm vào giấc ngủ.
14 Không biết đã ngủ được bao lâu, Vũ Phi chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhìn dấu tích “yêu thương” của Thạnh Hạo còn lưu lại trên người, gương mặt nhỏ chợt ửng hồng, nhớ lại lúc cuồng nhiệt với Thạnh Hạo, bất giác cổ họng khô rát, toàn thân nóng bừng.
15 Sau đại hôn lễ của hoàng thượng và hoàng hậu, hoàng thượng đêm đêm đều ở lại Phi Vũ cung, không bao giờ đến các cung điện khác một bước, mụ đàn bà đáng chết, Yên Nhiên hận đến nỗi chân răng ngứa ngáy, mỗi ngày đều nguyền rủa Vũ Phi.
16 Thạnh Hạo đang trong buổi triều sớm nghe thấy có người đến bẩm báo Vũ Phi xảy ra chuyện, vội vàng bãi triều chạy như bay đến Phi Vũ cung. “Thế nào rồi, Trương thái ý? Hoàng hậu nương nương mắc bệnh gì?” Thạnh Hạo sốt ruột hỏi.
17 “Bà nội, bà hãy cứu Vũ Phi đi, tôn nhi xin bà đấy, chị ấy không những cứu mạng của tôn nhi, mà còn đối xử với tôn nhi rất tốt, lại là người lương thiện, nếu bà không cứu chị ấy, cháu cũng không muốn sống nữa.
18 “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương tỉnh rồi!” Thúy Thúy nhìn thấy Vũ Phi tỉnh lại, vội vạng vui vẻ gọi hoàng thượng. Thạnh Hạo thấy Vũ Phi tỉnh lại, kích động ôm chặt Vũ Phi vào lòng, nếu không phải là Thúy Thúy nhắc cơ thể Vũ Phi còn yếu, thì Thạnh Hạo đã vui quá mà quên mất Vũ Phi đã hôn mê sáu ngày sáu đêm rồi.
19 Không khí bên ngoài vẫn là trong lành hơn, trên đường đi Vũ Phi và Thúy Thúy nói nói cười cười, chỉ là từ trước tới nay Phong Nhẫn ít nói, nhịn rất tốt, giống như là lúc nào cũng phòng bị thích khách vậy.
20 Ngự thư phòng – cung Xích Nhật “Hoàng thượng, thần thiếp biết hoàng hậu thanh tu, không có thời gian chăm sóc hoàng thượng, thần thiếp tự tay hầm canh sâm nhung, hoàng thượng uống đi cho nóng!” Thạnh Hạo thấy thành ý của Yên Nhiên, không thể từ chối, liền cầm lấy bát canh uống cạn.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 50
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Tiên Hiệp, Đô Thị, Huyền Huyễn
Số chương: 50
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không
Số chương: 50