1 Trăng tròn nhô lên cao, ánh trăng trong sáng dịu dàng buông xuống, giống như trải lên khắp đại địa một tầng sương trắng, tăng thêm vẻ đẹp mông lung.
Một trận gió đêm mát mẻ cuối hạ phất qua, làm lá cây vang sào sạt, phá vỡ sự yên lặng mà ánh trăng mang đến.
2 Ở phía tây Mai thôn có một cái hồ nhỏ, hồ nước trong veo thấy đáy, từng hòn đá cuội bóng loáng an tĩnh nằm ở trong hồ nước, thỉnh thoảng lại thấy bóng cá nhỏ bơi qua bơi lại.
3 – Vương công tử, Hàn đại ca vừa mới không may tạ thế, ngươi liền tới cửa đòi nợ, có phần quá không hiền hậu rồi.
– Ngươi làm thế chẳng phải là ức hiếp người sao?
– Khi còn sống Hàn đại ca vẫn là người làm của nhà ngươi, ngươi làm thế cũng quá vô tình vô nghĩa rồi.
4 – Đừng mà, nữ nhân cô có phải điên rồi không, mau chóng bỏ đao xuống, giết người là tội chết nha. Nhà cô chẳng phải cũng chỉ còn lại một mình cô sao, nếu cô xảy ra chuyện không hay gì, ta làm sao giao phó với cha mẹ cô đây!
– Ngươi mau buông ta ra, lão nương phải liều với bọn họ.
5 Lời này của Hàn Nghệ vừa nói ra, thì việc này nhất định là không sai được rồi.
– A nha —!
Lập tức có không ít thôn dân phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
6 Ai. !
Tuy rằng Vương Bảo đi rồi, nhưng Hàn Nghệ như thế nào cũng không vui vẻ nổi, việc này dường như chỉ là từ lập tức chém đầu đổi thành chết chậm lại mà thôi, nếu tới kỳ hạn mà không trả được tiền, thì Vương Bảo sẽ có lý do biến hắn thành đầy tớ đấy, ai cũng không cứu được hắn hết, bởi vì triều Đường vẫn là một quốc gia nửa buôn bán nô lệ nửa phong kiến, rất nhiều dân chúng đều vì nợ tiền địa chủ mà bị bắt làm đầy tớ đấy.
7 – Ta đi ? Ta đi đâu ?
Tiêu Vân vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, cứ như thể ngắm hoa trong sương vậy.
Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: – Ta không cần biết cô đi đâu, tóm lại là không được ở đây nữa.
8 Hôm sau.
Ánh tà dương đã dần tắt, chỉ còn một mảng màu ánh kim mờ ảo.
– Thổi quả bóng to, thổi quả bóng to—
Hàn Nghệ vừa nghêu ngao câu hát vừa vui vẻ nhảy nhót về nhà.
9 Ánh nắng mùa hè hầu như là đều chói mắt, dù là buổi sáng mát mẻ.
– Ngô. !
Hàn Nghệ nỉ non một tiếng, lấy tay che ánh nắng mặt trời, từ từ mở mắt ra.
10 Tiểu tử này không phải là kẻ ngốc chứ?
Thiếu nữ xinh đẹp kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, trong lòng có chút lẩm bẩm. Chuyện rõ ràng như vậy, hắn bây giờ mới phản ứng kịp, đây chẳng phải là có chút ngốc nghếch thì là cái gì?
Nhưng bỗng nhiên thấy Hàn Nghệ ngay cả mũi cũng khóc đỏ ửng lên, nhìn cực kỳ đáng thương, lại không biết đây là đêm qua bị Tiêu Vân đánh hôm nay sưng đỏ lên vẫn chưa tan hết, chỉ cảm thấy Hàn Nghệ lúc này nhất định là vô cùng đáng thương.
11 Mỗi một ngành sản xuất đều có đặc tính của nó, ngành thiên môn này cũng như thế.
Căn cứ vào một cuộc điều tra ngầm, trong mười tên lừa đảo, có chín tên bắt đầu từ việc tranh thủ sự thông cảm, hay nói cách khác, tranh thủ sự thông cảm là mánh khóe cơ bản để lừa người.
12 Kì thật Hàn Nghệ biết nấu cơm làm món ăn, hơn nữa tay nghề vô cùng tốt, bởi vì hắn từ nhỏ đã sống trong một gia đình tan vỡ, cho nên hắn buộc phải học các kỹ năng của cuộc sống.
13 Một con chó quê bán ra một ngàn một trăm bốn mươi văn tiền, đây tuyệt đối là Hao Thiên Khuyển tới, không thể nghi ngờ!
Đương nhiên, đây nhất định đều là Hàn Nghệ cố ý thiết kế.
14 Ngữ khí của Hàn Nghệ hôm nay là tất cung tất kính, khuôn mặt ngây ngô còn lộ ra một vẻ rất yếu đuối, quả thực là cách biệt một trời với Hàn Nghệ động một chút là lấy đao chém người hôm đó.
15 Sau khi hẹn cẩn thận thời gian cùng địa điểm với Vương Bảo, Hàn Nghệ liền chuẩn bị rời đi cùng Tiểu Dã, bởi vì sắc trời cung không còn sớm nữa.
Nhưng khi bọn họ xuống lầu thì, lại nhìn thấy một ông lão khom lưng đi tập tễnh lên lầu hai.
16 Sau khi rời khỏi Quan gia, Hàn Nghệ lại tiện đường đi đến chỗ Từ lão, nhắc Từ lão biết ngày mai phải gặp Vương Bảo ở tửu quán để giải quyết chuyện vay nợ.
17 Tiêu Vân nghe thấy thì kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, đôi mắt đẹp lóe ra hào quang phức tạp.
Hàn Nghệ bị nàng nhìn có chút khó chịu, dường như mình nợ nàng rất nhiều nên hét lên: – Cô làm gì mà nhìn ta dữ vậy? Đây là do cô nói, mọi người đều lớn cả rồi, nói lời phải giữ lời.
18 – Chăm sóc?
Hàn Nghệ bị lời nói của Tiêu Vân làm cho tức cười. Theo như hắn thấy thì đây là lý do rất không bình thường: – Cô đến nấu cơm cũng không biết làm thì nói gì đến chăm sóc ta! Cô muốn chăm sóc ta chết chăng?
Tiêu Vân rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút, lập tức gật đầu nói: – Nếu ngươi chết thì ta sẽ rời đi!
– !
Đúng là độc ác! Đúng là độc ác! Hai mắt Hàn Nghệ phóng hỏa, nghiến răng nghiến lợi nói: – Xem ra cô đã quyết tâm dựa dẫm vào ta rồi?
– Không phải dựa vào ngươi mà là chăm sóc ngươi! Tiêu Vân sửa lại cách nói của Hàn Nghệ.
19 – Ôi !! hai vị tiểu ca đến rồi, mời vào trong, mời vào!
Khi Hàn Nghệ và Tiểu Dã đến quán rượu kế Mai Hà lần nữa, ông chưởng quầy nhiệt tình khỏi phải bàn.
20 – Đương nhiên ta đến để kiểm tra sổ sách đó.
Thẩm Tiếu sang sảng cười nói, có điều mặt tên chưởng quầy kia ngay lập tức giật một cái.
Phá gia chi tử nhà ngươi cả Dương Châu ai mà không biết, ta thấy ngươi đến để lấy tiền thì có.