1 Một đêm đầy máu tanh, tại La sát điện của La sát cung diễn ra một trận tàn sát kinh động. Phía bên ngoài ánh trăng ôn nhu chiếu rọi, trong này mắt có thể thấy rõ tầng tầng lớp lớp thi thể.
2 Mang theo nam tử đang thụ thương, Tiêu Lê không những tìm thấy một cái miếu đổ nát như trong truyền thuyết, mà ở trong ngôi miếu còn phát hiện ra một cái hầm, đưa nam tử kia trốn vào trong hầm, Tiêu Lê cười ôn nhu,
“Này, ta muốn đi mua vài thứ, ngươi nhẫn nại ở chỗ này một chút a, ai kêu ngươi không cho ta xử lý vết thương, chính mình lại không có khí lực tự bôi thuốc! Cả người máu chảy đầm đìa, ngộ có ai đi vào miếu này không nghi ngờ mới lạ.
3 Dùng tiền làm gì đây? Đương nhiên là phải đem đi tiêu xài. Tiêu Lê dùng ngân phiếu một vạn lượng, ăn tất cả đồ ăn nổi danh trong Phong thành, đang phiền não không biết nên xài chín vạn ngân lượng còn lại như thế nào, thì đã có người tới thay y xử lý.
4 Tiêu Lê vừa đem thông báo bóc xuống, thì phía trên vang lên trận cười to, mọi người ngẩng đầu nhìn, thình lình gặp ông lão râu tóc bạc trắng, nhẹ nhàng như từ trên trời giáng xuống.
5 .
Hành trình lên kinh thành lần này rất thuận lợi, mặc dù trên đường mưa gió gian khổ không ít, lại không gặp được sơn tặc trong truyền thuyết, có một chút cực khổ, nhưng chung quy là an toàn đến đích.
6 Tiêu Lê cứ thế náo loạn vài đêm, đang ở đêm thứ năm, tại lâu cao cấp nhất kinh thành Túy Hồng lâu, nơi Thúy Cúc đã từng làm người hầu, tổng bộ Hồng lâu, trong phòng hoa khôi Ánh Nguyệt, Tiêu Lê cư nhiên gặp được Trúc công tử.
7 Sáng sớm, Tiêu Lê đánh thức Thúy Cúc, giản lược nói rõ thân phận Lam Trúc cùng chuyện nguy hiểm nếu gả cho hắn. Nghe đến chuyện này, Thúy Cúc biết đối phương là hoàng thái tử thì giật mình sửng sốt, sau không có biểu tình gì.
8 Bay lượn lại xoay tròn tỏa ra bụi phấn tím sắc, nhanh chóng rồi chậm rãi ngừng lại, ca dần dần lắng, ánh trăng thanh sáng chiếu tỏ,’ yêu’ là ngấm trọn ngọt ngào, chua xót, khổ đau cùng ý chí quyết liệt – yêu kia theo khung cảnh huyễn hoặc chậm rãi nhàn nhạt mà rút đi, nhưng người nghe ca xem vũ hôm nay vĩnh viễn cũng sẽ không quên được tư vị phi thường này.
9 Trên con đường thẳng tắp, ba cỗ xe ngựa lớn chở đầy đồ lảo đảo đi, phí sau bốn vách gỗ thùng xe phát ra tiếng chi nha, làm cho người nghe xong lo lắng không yên, sợ rằng xe này một khắc sau thì vỡ nát.
10
.
Trong lúc đang suy tư, một vị hộ vệ lại xuất hiện trước mặt hai người,
“Cung chủ cho vào. ”
Lúc này sắc trời cũng đã nhá nhem tối, cuối thu trời ban ngày bao giờ cũng rất ngắn.
11 Tại năm năm trước, vì La sát cung hữu hộ thủ Linh Chi phản bội đưa bạch đạo lên vây đánh lại hoàn toàn thất bại, La sát cung trên giang hồ địa vị đã thành siêu nhiên.
12
.
“Đó, đó, Tiểu Lê nhi nói như thế, Tả ca ca có bao giờ không nghe theo?”
Mị Tiên cười ngả ngớn, tay phải tùy tiện vuốt ve sợi tóc, há mồm đang định nói, một ánh mắt lạnh thấu xương thẳng tắp bắn về phía cổ tay phải.
13
An tức điện, Tiêu Lê nhẹ nhàng vì Dạ mà đun nước pha trà, hơi nước bay lên làm thân ảnh đối diện mập mờ không rõ.
“Tiêu Lê.
14 Sắc trời sắp sáng, Tiêu Lê buồn chán đánh một cái ngáp. Lần đại chiến này, La Sát cung căn bản không có tổn thất gì, Tiêu Lê len lén nhìn về hướng Mị Tiên bạch y vẫn như cũ bay nhẹ nhàng, không ngoài ý muốn thấy Mị Tiên một bên giết người một bên ngủ gật, thỉnh thoảng vẫn đấm nhẹ thắt lưng cùng cánh tay đau nhức, hoàn toàn không đem đối thủ để vào mắt.
15 Mặc Liên không có ở đỉnh tuyết sơn, mà ở sâu trong rừng già, rất ít người có thể nhìn thấy, số người biết được công dụng lại càng ít hơn. Tiêu Lê mỗi ngày đem côn trùng cao mà Lam Dật cho bôi toàn thân, thư thái mà đi vào rừng, đến khi cả người đầy mụn mới về lại phòng nhỏ.