1 Tối nay ánh trăng đặc biệt sáng ngời, nó lại bị một tầng mây mù đỏ như máu bao trùm, khiến cho ánh trăng vốn thanh nhã, thoạt nhìn âm trầm dị thường, ngay cả trong không khí giống như cũng lộ ra mùi máu tươi, rạng sáng hai giờ đêm vô cùng yên tĩnh, chỉ có lá cây xào xạt lay động, không ai lại đi để ý bầu trời đêm quỷ dị.
2 Mưa to như trút nước, cùng với tiếng sấm ầm vang, gió to quất mạnh vào cửa sổ cũ nát, ngã trái ngã phải, ba ba rung động! Ở trong sườn điện* một ngôi miếu nhỏ đổ nát, ba nữ tử trẻ tuổi cuộn mình, giá y đỏ thẩm, ở đây trong đêm tối âm trầm, giữa miếu thờ nơi nơi lộ ra mùi mốc meo, hiện lên vô cùng quỷ dị.
3 Đầu xuân, mùa muôn hoa khoe sắc. Khung Nhạc quốc cường đại hưng thịnh, kinh thành Hoán Dương hiển nhiên nơi nơi náo nhiệt, còn chưa vào thành, đã muốn nghe thấy bên trong thành âm thanh vô cùng xôn xao náo nhiệt, hai bên đường chính, còn có không ít thương nhân, dân thường thường xuyên ra vào Hoán Dương thành, rất náo nhiệt.
4 “Nói xong thì vào đây đỡ ta. ” Thanh âm trầm thấp lạnh như băng vang lên, khiến cho những người ngoài xe không khỏi run lên, tiểu thư khuê các đều nói như vậy sao?! Ngô Tư gãi gãi đầu, quay đầu lại nhìn các huynh đệ phía sau, tất cả mọi người đều từng bước lui về phía sau, hắt cằm với hắn, bảo hắn đi đỡ.
5 Mở ra trang giấy, Trác Tình bỗng chốc trợn tròn mắt… Mẹ là giáo viên trường học, trên giấy số lượng không nhiều lắm chữ Hán phồn thể Trác Tình liền nhìn đã hiểu, nhưng mà, đây vòng vòng gạch gạch lại nét chấm chấm là ý tứ gì, lẽ nào ở đây văn tự do chữ Hán cùng ký hiệu tạo thành? Nhưng đây là làm khó nàng.
6 Nhà tranh đơn sơ, gió lùa bốn phía, chiếc bàn thỉnh thoảng lay động còn phát ra tiếng chi chi, một cây đèn dầu nhỏ đặt ở trên bàn, ngọn lửa nhỏ đong đưa còn không sáng bằng ánh trăng.
7 Dưới tàng cây đa lớn ở cửa thôn, đứng đối diện với mấy trăm thôn dân, là hai nam tử có vóc người to lớn,một người da ngâm đen, gần như dung nhập vào trong ánh trăng, vẻ mặt lạnh lung như một khối băng vạn năm vững chắc, người còn lại da trắng như tuyết, một đôi con ngươi màu xanh giống như biển sâu, đôi mắt mê hoặc người.
8 Lâu Tịch Nhan theo tầm mắt của mọi người nhìn lại, một thân ảnh gầy yếu cúi đầu, nửa ngồi chổm hổm trên mặt đất, hồi lâu, người nọ mới từ từ đứng lên, trên đầu đội mũ đem khuôn mặt hắn che hơn phân nửa, thấy không rõ diện mạo, quần áo bằng vải thô rộng thùng thình mặc tại trên người hắn, lộ ra hắn càng thêm nhỏ gầy, nhìn thân hình, giống như một thiếu niên vô hại, chẳng qua Lâu Tịch Nhan không nghĩ như vậy.
9 Lâu Tịch Nhan im lặng không lên tiếng, mọi người cũng không biết phản ứng như thế nào, mấy trăm người ở cửa thôn yên lặng không tiếng động, cứ cảm thấy có chút quái dị, không khí dường như đều trở nên khó chịu, Trác Tình khẽ liếc Lâu Tịch Nhan một cái, hắn vẫn cười, con mắt hẹp dài hơi giơ lên, hết sức “Yêu mến” dừng ở nàng, nhưng Trác Tình nhìn thế nào, đều không cảm thấy ôn hòa, ngược lại có một loại cảm giác toàn thân tê dại.
10 Ngày hôm sau. Nha môn Ứng Thiên Phủ. Trong công đường rộng lớn sáng sủa, chính giữa treo tấm hoành phi ‘Chính đại quang minh’*, chạm trổ hoa văn, khảm nạm ngọc bích, đặt ở trong khung gỗ lim càng nổi bật, mấy chữ lớn màu vàng lòe lòe phát sáng, vô cùng chói mắt, hai hàng nha dịch mặc quần áo đỏ thẩm đứng ở hai bên trái phải, tay cầm trường trượng (gậy dài), rất có vài phần uy nghiêm.
11 “Cần gì vội vã đuổi người, tự sát hay bị giết, xem thi thể tự nhiên sẽ biết. ” Thi thể là tuyệt đối sẽ không nói dối! Thanh âm lãnh đạm trong công đường nhẹ vang lên, phá lệ chói tai, hơn nữa người nói chuyện còn là một quái nhân toàn thân bao phủ ở trong áo khoác màu xám, Ngô Chí Cương không nhịn được kêu lên:“Ngươi là ai?! Dám ở công đường lớn tiếng ầm ĩ!” “Ta…” Nàng nên trả lời thế nào? Trác Tình khẽ nhếch môi, lười nhác trả lời: “Ta đi ngang qua.
12 Trác Tình nói xong, mọi người lập tức hướng thi thể nhìn lại, cũng đúng, quần áo hắn sạch sẽ phẳng phiu, hài không nhiễm một hạt bụi nhỏ, so sánh với, tóc buộc qua loa quả thực có chút không thích hợp, không nói đến những điều này, một phạm nhân bị bỏ tù hai tháng, làm sao sẽ có một thân bộ đồ mới chứ? Ngô Chí Cương lớn tiếng hỏi: “Nha dịch gác đêm tối hôm qua đâu?” Một người vóc dáng trung bình, im lặng đứng ở một bên tiểu nha dịch vội vàng tiến lên, nhỏ giọng trả lời:“Là tiểu nhân cùng Lưu Ngũ.
13 Chứng cứ? Trác Tình cười nhạt, bắt đầu đứng dậy: “Ta để hắn nói cho các ngươi, chứng cứ ở nơi nào!” Hắn? Mọi ngươi theo ánh mắt Trác Tình nhìn lại, chính là Lâm Bác Khang nằm trên mặt đất sớm đã cứng ngắc.
14 “Tối hôm qua?!” Ngô Chí Cương một đôi mắt vốn không lớn con ngươi trợn tròn, hung hăng trừng đứng ở một bên Vương Bính Thăng lo lắng bất an. Mắng: “Ngươi nói, rốt cuộc là chuyện gì?! Thời gian tử vong nói cũng không rõ, ngươi còn làm khám nghiệm tử thi gì!” “Thi thể…” Vương Bính Thăng ngay cả tiếng đã có chút run, dè dặt liếc nhìn Trác Tình, thấy nàng im lặng không lên tiếng, hắn mới nhỏ giọng trả lời: “Thi thể xuất hiện các đốm sáng màu đỏ, còn bắt đầu cứng ngắc, nói rõ người chết vừa mới chết không lâu…” Trác Tình chậm rãi ngẩng đầu, Vương Bính Thăng lập tức không dám nói thêm gì nữa, vừa nhìn vết thương phía sau người chết hắn thật sự vô cùng xấu hổ, đều là quá mức tự tin, hắn mới có thể quên điểm quan trọng như vậy, thiếu niên cổ quái này nói hắn cũng xem như không có gì sai, hắn quả là có xấu hổ.
15 Giữa lúc nàng không kiêng nể gì ngáp dài, Đan Ngự Lam đã đi vào cửa lao, hướng nàng đi đến: “Lời ngươi nói đúng là sự thật, hơn nữa một chữ không sai.
16 Hoán Dương không hổ là kinh thành, lúc chập tối, trên đường người đến người đi tấp nập, hai bên đường cửa hàng san sát, nàng vốn có thể vui vẻ thưởng thức một chút thủ đô cổ đại có cái dạng gì, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tên kia đúng là âm hồn bất tán không nên đi theo nàng, tất cả đều hoàn hảo! Thật sự bất chấp cái gì hình tượng, Trác Tình ngồi xổm xuống bên cạnh góc tường thở hổn hển, cùng với đó Mặc Bạch cách nàng mười bước mặt không đỏ khí không suyễn, con mắt màu lam nhìn chằm chằm Trác Tình, cũng không tiến lên bắt nàng, cũng không đi xa.
17 Mùi máu tươi kích thích lạc má hồ nam đã bị tuyệt vọng bức đến điên cuồng, gân xanh trên trán hắn nổi lên, hai mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm nam tử, trong miệng kêu gào nói: “Là ngươi bức ta! Ngươi bức ta!” Vừa kêu, đại đao trong tay vừa hướng cổ trắng noãn của Trác Tình, nguy rồi, Trác Tình trong lòng căng thẳng, tay kia của nam nhân vẫn giữ chặt vai nàng, Trác Tình không thể động đậy, mắt thấy đao phong tới gần, nàng cũng chỉ có thể chờ chết.
18 Cứng ngắc ở bên cạnh cửa xe, Trác Tình tiến thoái lưỡng nan, thất bại cúi đầu, nhìn thấy vạt váy màu lục cột vào bên hông, Trác Tình ánh mắt sáng ngời, âm thầm nhắc nhở chính mình, bình tĩnh bình tĩnh, hắn không nhất định nhận được nàng! Ngẩng đầu chống lại Lâu Tịch Nhan giương nhẹ mắt lên, Trác Tình kêu rên, hắn nhận thức không ra mới có quỷ mà! Biết rõ là lừa mình dối người, Trác Tình ho nhẹ một tiếng, khẽ kéo làn váy xuống, vưag thối lui ra sau, vừa dùng thanh âm nàng cho là nhu hòa nhất nói: “Ngại quá, ta… đi nhầm xe ngựa.
19 Trong xe ngựa, Lâu Tịch Nhan cùng Trác Tình mỗi người một hướng, cho dù đi Tướng phủ đã thành kết cục đã định, Trác Tình cũng không lại tự tìm phiền não, nàng luôn luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chỉ là chỗ ở thôi.
20 Chạng vạng, thời khắc đẹp nhất của một ngày, những tia sáng nhỏ nhoi đâm xuyên qua đám mây, nhiểm đỏ phía chân trời trong xanh, đồng dạng bị ánh sáng khẽ phủ, ngoại trừ hoa viên thơm mát, đá lởm chởm núi đá ở ngoài, còn có khóe miệng mỉm cười, tâm tình rất tốt Lâu Tịch Nhan.