1 Đêm đen huyền, một ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào phòng ngủ. Đây là căn phòng thiếu nữ ấm áp ngọt ngào, thiết kế cùng bố trí tốn rất nhiều tâm tư, ánh sang màu trắng mịn, trang trí đáng yêu, khắp nơi cho thấy ở nơi đây là một cô gái đang được sủng ái.
2 Vu giai thần vẫn cho rằng ông trời nhất định là rất chán ghét cô. Khi cô còn nhỏ cô muốn có một anh trai, hiện tại tống hãn đến bên cạnh cô, cô đươc anh trai ôn nhu che chở khi hắn thích, hắn làm cô hiểu cái gì mới là ác ma chân chính, khi cô quyết định cuộc đời này muốn rời xa hắn, hắn lại trờ thành sinh mệnh của cô được đi không được.
3 Ngâm mình trong nước ấm, nhìn làn khói trắng ngân nga bay lên, lười biếng mà buông lỏng, Vu Giai Thần lại có thói quen thất thần. Tống Hãn sau khi nhận được học vị bác sĩ liền lưu lại Cambridge giảng dạy, trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất Cambridge, hơn nữa phòng thí nghiệm của hắn rất nổi danh, rất nhiều xí nghiệp đều hy vọng có thể cùng hắn hợp tác nghiên cứu.
4 Tháng 1 ở Cambridge, chưa phải là mùa đẹp nhất nhưng cảnh vật rất lung linh như bức tranh. Hai bên đường lớn là cây cối xanh ngắt trong không khí lạnh lẽo và trang khiêm của mùa đông, những cây cột đèn giữa những bồn hoa nở rộ đầy hơi thở nghệ thuật, dọc bên đường là ban công đầy những chậu hoa, hoa hồng kiễu diễm e lệ, hoa thủy tiên duyên dáng yêu kiều.
5 Vu Giai Thần mí mắt chua xót mở ra, thân thể giống như không phải của mình, bên tai truyền đến tiếng đánh máy bàn phím, vài phần quen thuộc, vài phần xa lạ.
6 Vẫn nhớ rõ ngày đó, bầu trời màu lam, dòng nước lạnh sau những ngày không có ánh nắng, Vu Giai Thần không thể chờ đợi được muốn đi ra ngoài chơi, vì vậy liên tục quít lấy Tống Hãn.
7 Năm mười sáu tuổi Vu Giai Thần đã quen sinh hoạt với Tống Hãn, dù sao thanh xuân thiếu niên thích tự do, hướng tới tốt đẹp.
Một năm kia, cô biêt Jim, một chàng trai cùng tuổi với cô, hắn có khuôn sáng lạn hay tươi cười, đôi mắt màu lam lóe sáng hoạt bát, mỗi lần thấy hắn tươi cười, tâm tình của cô sẽ thay đổi tốt hơn.
8 Một giấc ngủ tớ hứng sáng, cảm giác thật sự là sảng khoái. Vu Giai Thần ở trong chăn đưa tay ra mời lưng mỏi, từ từ mở mắt ra, ngoài cửa sổ như cũ là trời âm u, đúng là trong phòng lại ấm áp như xuân.
9 Lúc này Tống Hãn nắm tay của cô trước mắt bao nhiêu người, ý nghĩ duy nhất của cô chính là. . trốn. Không khi trầm mặc trong phòng rõ ràng nói cho cô biết những người này còn kinh ngạc hơn cả cô.
10 Phòng nghĩ của Tống Hãn cùng với nhà của hắn thật giống nhau, ngắn gọn mà sạch sẽ. Gía sách được xếp đầy sách mà ngaycả tên cô xem ko hiểu là sách gì, bàn đọc sách bằng gỗ đào bóng loáng dưới ánh đèn ám áp nhìn thật ôn nhu, một bộ ghế sô pha ở góc tường nhìn thật tinh tế.
11 Lần này cũng không thèm để ý hắn đánh hay không đánh nữa, Vu Giai Thần chôn đầu vào gối khóc kinh thiên động địa, nghĩ lại không cam lòng, liều mình xoay người đứng dậy giật dây lưng trong tay hắn, cúi đầu cắn hắn, dùng sức đánh hắn, "Anh dám đánh tôi! Anh cái tên khốn kiếp này, anh lại có thể đánh tôi!"
Uất ức lúc này không phải chuyện đùa, từ nhỏ đến lớn, từ lúc đầu hắn luôn cưng chiều cô, sau đó lại thay đổi.
12 Vu Giai Thần bị Vu Tống Hãn ôm một đường từ phòng nghỉ tới bãi đỗ xe, trở về nhà, may là hắn có thang máy chuyên dụng, nếu không cô sẽ xấu hổ chết mất.
13 Phòng làm việc của Vu Tống Hãn ở khoa sinh học, mới tới nên cô không thuộc đường, hỏi nhiều lần mới tới chỗ của hắn, đứng trước cửa, tay đưa ra mấy lần, lấy hết dũng khí, bàn tay mới gõ lên cánh cửa.
14 Vu Giai Thần che môi, gương mặt đỏ bừng như rỉ máu, bị mọi người nhìn, cô càng hận không thể chui đầu xuống gầm bàn, bất cứ nơi nào có Vu Tống Hãn, sự bình tĩnh của cô hoàn toàn không thể sử dụng, hơn nữa lần này, thật sự là.
15 Lại nói Vu Hưng Nghiệp biết Vu Tống Hãn trở về mà không thông báo một tiếng, điều này làm cho ông rất bất mãn, cảm thấy hắn không có tôn trọng mình, nhưng sau khi nói chuyện điện thoại với Vu Tông hãn, thái độ của ông lại có chuyển biến lớn.
16 Nụ cười bên môi Vu Tống Hãn, nhàn nhạt, kèm theo lạnh lẽo mà cô vô cùng quen thuộc, lòng của cô, theo tiếng cười đó chìm sâu tận đáy.
Hắn lắc đầu thở dài, “Vu Giai Thần, cô cũng chỉ như vậy thôi.
17 Cơ thể Vu Giai Thần cứng đờ! Tiếng kêu vừa nãy khẳng định bị nghe thấy!
Gương mặt ửng đỏ nhanh chóng trắng bệch, cô ngây ngốc nhìn Vu Tống Hãn, mất đi phản ứng.
18 Cô chờ mong cái gì? Vu Giai Thần không biết, cũng không muốn biết.
"Vu. . . Bạn học Vu. . . " Nhìn gương mặt anh tuấn đang ửng đỏ, chỉ gọi tên cô thôi mà gương mặt hắ đã đỏ nhưng muốn nhỏ máu.
19 Cô hiểu rõ, Vu Tống Hãn sẽ không nói thêm gì nữa, đừng hi vọng hắn giải thích, hắn vừa mở miệng, đã nói với cô quyết định này, chứ không phải là hỏi ý kiến, cô thật ngốc, vậy mà còn hỏi hắn.
20 Vu Giai Thần vẫn luôn luôn nóng lòng chờ đợi tin tức của ba mẹ, cô không thể ngồi yên, trong lòng vô cùng buồn bực, cô không tìm thấy hộ chiếu của mình.