1 Edit: Mon Miêu
Trong căn phòng cổ xưa tỏa ra từng đợt khói hương, mùi hương dễ ngửi khiến cho tinh thần đang căng thẳng của Lam Nhan hơi buông lỏng, nàng nhớ là mình đang chữa bệnh cho bệnh nhân, rồi nàng bị điện giật, cái cảm giác dòng điện chạy khắp cơ thể, bây giờ nhớ lại nàng liền rùng mình.
2 Hôm nay vốn là ngày vui của Lam Lăng Nguyệt – Trưởng nữ nhà họ Lam và Công Tôn Hạ - công tử của nhà họ Công Tôn, nhưng bên ngoài phủ Công Tôn đãi tiệc mừng, treo đèn lồng và chữ Hỷ màu đỏ rất chói mắt, còn phía sau vườn hoa lại phát ra tiếng khóc của tân nương.
3 “Nguyệt nhi, cuối cùng con cũng đã tỉnh, con thực sự sắp hù chết nương. ” Thu Nhược Thủy lau nước mắt, lúc Lam Lăng Nguyệt liên tục nói mê sảng, bà gọi thế nào thì nàng cũng không tỉnh, lòng của bà giống như bị kim đâm.
4 “Tiểu thư, người uống một chút nước ấm đi. ” Nguyệt Trúc nhìn thấy sắc mặt của Lam Lăng Nguyệt vẫn còn hơi tái nhợt, nên đã rót một chén nước ấm đưa tới trước mặt nàng.
5 Nhìn Lam Lăng Nguyệt đang uất ức chạy ra ngoài, Kiều Phi Nhi thờ ơ, bà ta đau lòng nhìn y phục của mình vừa mới bị Lam Lăng Nguyệt làm bẩn.
“Đi thôi, hôm nay thật mất hứng, trở về Mặc uyển.
6 “Không nói nữa, vậy thì mau hầu hạ lão gia thật tốt đi. ” Lam Lôi Ngạo nói xong thì bước tới, bắt đầu xé rách y phục của Thu Nhược Thủy, lần này là bà ấy tự dâng tới cửa, ông không mạnh mẽ muốn cho đủ thì làm sao mà được.
7 Sau khi Lam Lôi Ngạo ra khỏi Vân Thanh uyển, ông đi thẳng tới Mặc uyển, lúc này Kiều Phi Nhi đang sai người dọn đồ ăn sáng, tối hôm qua, đến tận đêm khuya bà mới ngủ, đôi mắt hốc hác.
8 Lam Lăng Nguyệt đang ở trong phòng ngủ, lúc nàng nghe thấy tiếng gào thét như sư tử của Lam Lôi Ngạo, nàng rất đau đầu, mới sáng sớm, rốt cuộc ông ta nỗi cơn điên gì vậy.
9 Nguyệt Thanh uyển.
“Nguyệt nhi tội nghiệp của ta, là mẫu thân có lỗi với con, nếu không phải vì mẫu thân, con sẽ không bị như vậy…” Thu Nhược Thủy nhìn miệng vết thương chảy máu của Lam Lăng Nguyệt, trong lòng vô cùng khó chịu, nếu không phải do bà quá nhu nhược, cũng không khiến nữ nhi của mình bị ủy khuất như thế này.
10 Một lúc sau, Nguyệt Trúc bước vào Nguyệt Thanh uyển, nàng cầm hai bộ y phục gia đinh đã mượn được của một tiểu đinh trông coi chuồng ngựa.
“Về rồi à, đừng nói gì hết, chúng ta mau vào phòng.
11 (*)Âm soa dương thác: thường vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia
Edit: Mon Miêu (ta đã quay lại rồi đây, đợt này sẽ đăng chương đều đặn, mong mấy nàng vẫn ủng hộ ^^)
Rất mềm, rất nóng lại hơi ướt, đây là đâu, rõ ràng nàng đã té xuống cầu thang nhưng sao lại không cảm thấy gì cả! Lam Lăng Nguyệt mở mắt, chớp mắt liên tục, sau đó nàng trợn mắt, sao nàng lại nằm trên người một mỹ thiếu niên, hơn nữa, môi của nàng đang chạm vào môi của hắn.
12 (*)Âm soa dương thác: thường vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia
Edit: Mon Miêu (ta đã quay lại rồi đây, đợt này sẽ đăng chương đều đặn, mong mấy nàng vẫn ủng hộ ^^)
Rất mềm, rất nóng lại hơi ướt, đây là đâu, rõ ràng nàng đã té xuống cầu thang nhưng sao lại không cảm thấy gì cả! Lam Lăng Nguyệt mở mắt, chớp mắt liên tục, sau đó nàng trợn mắt, sao nàng lại nằm trên người một mỹ thiếu niên, hơn nữa, môi của nàng đang chạm vào môi của hắn.
13 “Tiểu thư, lão gia gia vừa nãy là ai vậy. ” Từ ngõ chợ Trường An đi ra, Nguyệt Trúc hết sức nghi ngờ cái lão già kia vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận tiểu thư nhà mình.
14 “Tiểu thư, lão gia gia vừa nãy là ai vậy. ” Từ ngõ chợ Trường An đi ra, Nguyệt Trúc hết sức nghi ngờ cái lão già kia vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận tiểu thư nhà mình.
15 “Hôm nay con đến dược đường, thân thể quá suy yếu, nên để đại phu kê đơn chút thuốc bổ khí huyết, mẫu, người không cần phải quá đề phòng, tuy Nguyệt nhi còn nhỏ tuổi, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bất luận Nguyện nhi làm chuyện gì cũng đều hết sức cẩn thận.
16 “Hôm nay con đến dược đường, thân thể quá suy yếu, nên để đại phu kê đơn chút thuốc bổ khí huyết, mẫu, người không cần phải quá đề phòng, tuy Nguyệt nhi còn nhỏ tuổi, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bất luận Nguyện nhi làm chuyện gì cũng đều hết sức cẩn thận.
17 “Tiểu thư, thực sự nô tỳ không có làm gì, cầu xin tiểu thư khai ân, tiểu thư đừng giao nô tỳ cho Trang mẫu. ” Thời điểm Trang mẫu tới gần sắc mặt Thanh Mai đã không thể dùng từ trắng bệch để hình dung, từ ngày đầu tiên nàng tới Nguyệt Thanh uyển đã nhận ra Trang mẫu không phải một nhân vật đơn giản, bình thường bà mắt nhắm mắt mở, nếu bà thật sự dùng biện pháp sợ rằng đến bản thân cũng không có cơ hội cứu mạng, nàng đặt hy vọng cuối cùng lên người Lam Lăng Nguyệt.
18 “Tiểu thư, thực sự nô tỳ không có làm gì, cầu xin tiểu thư khai ân, tiểu thư đừng giao nô tỳ cho Trang mẫu. ” Thời điểm Trang mẫu tới gần sắc mặt Thanh Mai đã không thể dùng từ trắng bệch để hình dung, từ ngày đầu tiên nàng tới Nguyệt Thanh uyển đã nhận ra Trang mẫu không phải một nhân vật đơn giản, bình thường bà mắt nhắm mắt mở, nếu bà thật sự dùng biện pháp sợ rằng đến bản thân cũng không có cơ hội cứu mạng, nàng đặt hy vọng cuối cùng lên người Lam Lăng Nguyệt.
19 Trang mẫu trở về phòng mở chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi lấy phong dược ra, sử dụng độc dược này sẽ không làm người ta phát điên ngay lập tức, tuy nhiên nếu kết hợp cùng rượu mạnh, dưới tác dụng phát huy của men rượu cho dù Đại La thần tiên cũng không thể làm cho thần trí khôi phục.
20 Trang mẫu trở về phòng mở chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi lấy phong dược ra, sử dụng độc dược này sẽ không làm người ta phát điên ngay lập tức, tuy nhiên nếu kết hợp cùng rượu mạnh, dưới tác dụng phát huy của men rượu cho dù Đại La thần tiên cũng không thể làm cho thần trí khôi phục.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường
Số chương: 25
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường
Số chương: 32
Thể loại: Nữ Cường, Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 14