1 23h 26p… Cô say sưa đọc cuốn truyện cũ…“ Tiếng nhạc ngọt ngào, tiếng người nói chuyện vui vẻ, hương nắng ấm…mọi thứ thật vui, tràn ngập hạnh phúc trong ngày cưới.
2 Âu dương dựa vào tường , nâng mí mắt lên nhìn bà chị đang hăng say đạp người dưới chân. Cậu tự hỏi bản thân ai mới chính là người đáng cần kêu cứu mạng a!- chị định đánh người ta tới khi nào nữa? Vừa nói Âu Dương vừa kéo cô ra đằng sau mình , tay quệt vào vết máu ở khóe miệng kẻ xấu số nằm bất động dưới đất còn gặp bà chị của mình, không khỏi liếc nhìn chị với ánh mắt “ thật trâu bò đi”.
3 Âu Dương đứng giữa nghĩa đại nhìn những hồn ma dày đặc,san sát, hòa trộn lẫn trong những hình thù kì dị. Ánh sáng duy nhất phát ra giữa vòng vây này là từ cuốn sách Tam giới.
4 Tuần mới lại bắt đầu, cô lại lao vào công việc. Mỗi sáng dậy sớm ra trạm xa buýt bắt xe, ngồi trên xe buýt gật gù ngái ngủ. Cuộc sống của cô sẽ vẫn bình thường như trong suốt 23 năm qua nếu không có cái kẻ mặt lạnh trong 1 tuần trời vẫn sống trong nhà cô.
5 Xoạt , xoạt, xoạt. Mọi dây leo vươn lên cao tới đầu người lao vun vút về phía hắn và Âu Dương. thoạt nhìn trông mảnh mai, nhưng hết sức dẻo dai, tua gai quấn chặt 1 tay Âu Dương, cắm vào da thịt, hút chất lỏng ngọt tanh của con người từng chút một.
6 Cô chăm chăm trợn mặt nhìn hắn, liếc ánh mắt sắc lẹm về phía thằng em trai nhăn nhở. Ai đến giải thích cho cô là chuyện gì vậy? Sao có mình cô là không biết gì vậy.
7 - Tiểu Dĩnh à,chị đây biết mình người gặp người thích, hoa gặp hoa nở thì em cũng không cần nhìn chị chìm đắm thế đâu. Chị đi, bảo bối khỏi cần thương nhớ.
8 Hắn thức trắng 1 đêm, không mệt mỏi. Dường như ban đêm mới hợp với người như hắn, u tối, lạnh lẽo đầy nguy hiểm. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, tia sáng thanh thuần, trong sạch xiên qua các tán lá rậm rạp nhảy nhót dưới nền đất.
9 Cô mở mắt, bóng tối ập thẳng vào, xòe năm ngón tay trước mặt cũng không nhìn thấy. Vặn vặn cái hông đau nhức do bị kéo mạnh rồi cô rơi hẳn xuống đây. Cô đứng dậy tay quơ quơ xung quanh, cố gắng dùng xúc giác để cảm nhận xem mình đang ở chỗ quái gở nào.
10 Tỉnh lại, Lam Ngọc nhìn mành thưa trên giường. Mành che làm bằng tơ lụa buông xuống, thuê hoa văn tinh xỏa. Trên giường còn thoảng thấy mùi đàn hương.
11 Hồn phách Lam Ngọc tan biến rồi phiêu tán cùng 1 luồng sáng chói lòa. Cuốn về quá khứ 1000 năm trước. Dưới gốc cây Tử Đằng, những chùm hoa tím ngát tua xuống, đung đưa trong gió như chiếc rèm hoa xinh đẹp.
12 " nhân thế huyên náo chi bằng ngừng lạiMấy phần trần duyên, bấy phần sầuHoa rơi chỉ còn trống không thê lươngNước chảy vạn dòng đến cuối thuNơi trường đình nhớ người, lại bẻ nhành liễuĐêm khuya không ngủ thân người hao gầyTrên núi có cây, kết hạt hồng đậuNỗi tương tư như 1 vò rượu nồngCảnh sắc rực rỡ chỉ còn lúc năm xưaĐêm khuya bóng hình hấp hối, mây tràn ra núiMày nhăn chặt hiện ra trùng trùng nếp nhănĐời người như 1 giấc mộng khó mà giữ được dài lâuMặt trời lặn, ánh tà dương, cơn gió thổi hồng tay áoLưới tình sai do đâu, ai hiểu thấu nỗi sầu trong lòngLại quay đầu, trên lầu người nào đó ngồi lẻ loiDựa lan can sầu tương tưTỉnh rượu mà mộng chưa dứt, ai mới là kẻ phong lưu”( bài hát : Mộng Vọng Đoạn/ ps: nghe thử đi, rất hay ^^!)Ngừng hát nàng dựa người vào làm can, cười lên ha hả, thê lương kéo dài.
13 Vô Lãng ở gần đó thầm theo dõi rồi biến mất. Khi hắn biết tin Lãnh Phong tiến vào khu rừng U Minh, cuối cùng cũng gặp được nàng. Vẫn nhìn bóng hình ấy bên bờ suối.
14 - chị Lam Ngọc 1 năm không gặp chị em rất nhớ cái bánh bao. Thấy cô chạy ra khỏi lăng mộ, Âu Dương cười với cô. Gì chứ? Cô thì liên quan quái gì tới nỗi nhớ bánh bao của nó.
15 - vậy đêm nay phải nhanh chóng ra ngoài bìa rừng. Âu Dương cất đi hồng xanh duyên mệnh. Thầm nghĩ thứ này chưa chắc đã tốt. Tháo chiếc vòng Ma Dạ ra khỏi cổ Lãnh Phong trở lại trong nhà cây, nhẹ nhàng đeo vào cổ cô, tránh làm cô tỉnh.
16 Lam Ngọc nhoẻn miệng cười, cầm mấy cây nấm đưa ra. Cố gắng để giọng nhẹ nhàng, cô sợ đứa bé này sợ mà chạy mất. Nhìn con ngươi màu hồng ngọc của đứa bé gái, há miệng ngạc nhiên.
17 - mà con bao năm nay tìm tới ta là có truyện đúng không. Lão Ngữ Cổ không để tâm tới cô nữa, quay sang hỏi Lãnh Phong. Nhiều năm không màng tới mọi việc trong tam giới môn lão cũng không biết mọi việc đang diễn ra.
18 Cảm nhận nụ hôn triền miên của hắn, cô quên cả thở. Nụ hôn kết thúc mặt cô đỏ bừng. Chỉ là cô thơm hắn 1 cái mà thôi sao lại tiến triển thành hôn môi thế này.
19 Tiểu quỷ Thương vẫn đang bay lướt trên mặt nước, các ngón tay xoắn vào nhau lo lắng. Chỉ có vài phút nữa, nó mở to mắt nhìn xuyên qua làn nước. - chủ nhân! Nó kêu lên một tiếng phi người xuống, Lãnh Phong đang cố bơi về phía mặt hồ bên nó lao xuống giúp hắn lên thật nhanh.
20 Gần 3 giờ sáng cô vẫn ngồi bên cạnh hắn, cô cảm thấy ngồi lâu tới mức người cũng cứng lại. Cô khẽ xoay xoay người khớp xương kêu lên lạch cạch. Cô ngáp một cái, đưa một tay không bận việc dụi dụi mắt.