1 Cảnh quốc, Kim Lăng. Nguyên phủ. Lúc này đang là tháng chạp, trời lạnh rét, tuyết bay tán loạn. Sắc trời tối xuống, trên dưới Nguyên phủ đều im lắng giống như đường phố Kim Lăng, trừ tôi tớ đang làm nhiệm vụ, mọi người có thể nghỉ ngơi đều chui vào chăn từ sớm, vừa run rẩy chui vào ổ chăn lạnh, vừa thở dài mùa đông thật là khổ sở, mong mỏi mùa xuân sớm tới.
2 Mặc dù mạnh miệng, nhưng trong lòng Nguyên Gia Ninh lại cực kỳ tức giận, xác thực nói là vừa thẹn vừa cáu, dù sao nàng cũng chỉ là thiếu nữ vừa mới mười lăm tuổi, có kiêu ngạo và tự ái đặc biệt của lứa tuổi này, lời Huyền Uyên nói giống như bàn tay đánh vào trên mặt của nàng, khiến nàng không cách nào chịu đựng.
3 Thật ra thì Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh cũng được xem là một đôi may mắn chứ?Trên con đường hôn nhân của bọn họ chỉ có một đoạn khúc khuỷu này, nhưng thật ra là bọn họ tự chuốc phiền, cũng không có bất kỳ trưởng bối hoặc những người khác đảm đương kẻ ác dùng gậy đánh uyên ương.
4 Sáng sớm sau ngài đại hôn, không khí trong Đông Cung lại trầm muộn cứng ngắc, thật sự không lành. Nguyên Gia Ninh cúi đầu nhìn qua tiểu cung nữ đang quỳ một chân dưới đất mang giày ình, thân thể của nàng rất mỏng manh, tóc cũng vàng và thưa thớt, ngũ quan coi như đoan chánh, nhưng ngón tay rõ ràng thô tháo, hiển nhiên là cung nữ làm việc nặng ở tầng dưới cùng.
5 Chương 5. 1:Ngay đêm đó, sau khi phu thê thái tử tân hôn hoan ái triền miên xong, liền nằm xuống tán gẫu. "Con dấu đó là việc gì?" Nguyên Gia Ninh lo lắng nhất chính là món quà này.
6 Ở trong hỗn loạn rối rít, Hoàng đế rốt cuộc dẫn nhóm lớn binh lính đi đến Yến kinh phía bắc, thành Kim Lăng to lớn đột nhiên an tĩnh trống vắng, khiến rất nhiều quan viên và gia quyến bị bỏ lại vô cùng mất mác, bọn họ cảm thấy mình đã thành một nhóm người bị vứt bỏ, từ nay sẽ phải cách xa trung tâm quyền thế của hoàng triều.
7 Mặc dù Nguyên Gia Ninh tin tưởng Huyền Uyên, nhưng dù sao thân phận của thái tử không giống bình thường, nàng hiểu vì để hai người bọn họ gần nhau, Huyền Uyên nhất định phải chống lại và bỏ ra nhiều hơn ở sau lưng.
8 Thiên viện Đông cung bị phong tỏa hai mươi ngày, sau khi bọn thái y liên tục bảo đảm tiểu điện hạ đã an toàn không ngại, thái tử Huyền Uyên mới sai người mở cửa tròn Thiên viện ra.
9 Nguyên Gia Ninh mang thai đủ tháng rồi, liền bình an thuận lợi sanh ra trưởng nữ của nàng. Bộ dáng của em bé vừa sinh ra đều na ná, ngũ quan nhiều nếp nhăn giống một bà cụ non, thân thể chỉ lớn chừng bàn tay, Huyền Uyên ước lượng mấy lần, nói giày của mình cũng có thể bỏ bé vào.
10 Tâm trạng của Nguyên Gia Ninh vô cùng ủ dột, khiến cả Đông cung đều cẩn thận. Mọi người đều biết, không cẩn thận đắc tội thái tử, chỉ cần không phải vấn đề lớn, có lẽ thái tử còn có thể tha thứ.
11 Huyền Dục là một Hoàng đế trường thọ, mặc dù trước kia ông ta sống hoang đường vô cùng, nhưng đến gần tuổi già, lại cực kỳ chú trọng tu thân dưỡng tính, cho nên khi ông ta băng hà, thái tử Huyền Uyên đã hơn 40 tuổi.
12 Hoàng thái tôn Huyền Cảnh được hoàng tổ phụ Huyền Dục của hắn tự mình nuôi dạy lớn khôn. Bình thường, Huyền Cảnh đều ở thiên điện trong cung điện của Huyền Dục, sớm tối đều được Huyền Dục tự mình dạy dỗ.