1 Chương 1 Ngày đi học đại học, bố đưa tôi ra nhà ga. Chúng tôi kéo hành lý, ngồi ôtô gần 3 giờ mới tới thành phố. Ôtô xuất phát chậm hơn thời gian định trước nửa tiếng, chúng tôi vội vàng kéo hành lý vào ga, cách thời gian tàu lửa rời ga chỉ còn 15 phút.
2 Chương 2 Tới khi tới trạm xe tôi mới chính thức cảm nhận được nguyên nhân khiến cho Lâm Thanh không cần công việc này. 5 giờ chiều là giờ cao điểm, nói là 6 giờ đi làm, nếu 5 giờ rưỡi mới tới đón thì xe sẽ đến muộn.
3 Chương 3 Tôi tan ca quay về phòng ngủ, đã 12 giờ rưỡi. Nghe nói trường học đúng 10 giờ tắt đèn, lúc tôi lên cầu thang, trên hành lang vẫn có người đi lại.
4 Chương 4 Tôi nghĩ rằng ngày hôm sau mình còn có thể nhìn thấy Lịch Xuyên, nhưng anh ta lại không xuất hiện. Tôi không có sự mong đợi nào ở Lịch Xuyên, càng không có sự tơ tưởng nào.
5 Chương 5 Vì Lịch Xuyên đồng ý đi xem phim với tôi, suốt buổi tối Tiểu Diệp đều không để ý tới tôi. Tiểu Đồng cũng cố hết sức không nói chuyện nhiều với tôi, đỡ phải chịu sự tức giận của Tiểu Diệp vào ngày mai.
6 Chương 6 Đi tới ký túc xá nữ, chúng tôi đều sửng sốt. Trước cửa là một ổ khóa to. Tôi hít một hơi lạnh : “Không xong!” dựa theo quy định, ký túc xá nữ hằng đêm 10 giờ tắt đèn, 12 giờ khóa cửa.
7 Chương 7 Ngồi tàu điện ngầm hết nửa tiếng mới về tớF phòng ngủ, vì hôm nay có kiểm tra, tất cả mọi người đều dậy sớm. Trong phòng ngủ thường xuyên có người tối không về, thứ nhất, ngoại trừ tôi và Tiêu Nhị ra những người còn lại đều là người Bắc Kinh, nên bọn họ thường về nhà.
8 Chương 8 Chúng tôi trở lại Hoa viên Long Trạch. Buổi sáng lúc đi vội vàng, tôi chưa kịp đánh giá tòa nhà này kĩ càng, nhìn từ trên xe, hình dạng của nó tuân theo quy tắc bốn phía ảm đạm, tòa nhà tràn ngập phong cách dân tộc nổi bật giữa những tòa nhà khác.
9 Chương 9 Lần đầu tiên tôi thật sự đánh giá phòng khách của Lịch Xuyên, phát hiện có một mặt tường treo rất nhiều khung ảnh to nhỏ, tất cả đều là hình ảnh liên quan tới kiến trúc : sân bóng, rạp hát, sân bay, sân vận động, viện bảo tàng, lãnh sự quán, ký túc xá chính phủ, nhiều nhất là những tòa nhà chọc trời, còn có mấy căn phòng hình dáng cổ quái không thể tả được không biết có sử dụng được hay không.
10 Chương 10 Trước khi về phòng ngủ, tôi tới nhà vệ sinh gần ký túc xá lau rửa một chút. Cởi áo lông ra, vấn tóc lên kiểu chiếc lá, sau đó mặc áo sơ mi của Lịch Xuyên vào rồi về phòng ngủ.
11 Chương 11 5 giờ chiều tôi đúng giờ tới tiệm cà phê làm. Làm ca tối vẫn là ba người Tiểu Đồng, Tiểu Diệp và tôi. Tôi tan ca lúc 8 giờ, Tiểu Diệp làm tới 12 giờ, Tiểu Đồng làm tới rạng sáng ngày hôm sau mới tan ca.
12 Chương 12 Tôi kéo tay Lịch Xuyên, đi về phía dành cho khách ký tên của triển lãm. Lịch Xuyên rồng bay phượng múa ký tên của chính mình. Tôi cẩn thận nghiên cứu, một kiểu chữ nhìn không rõ, có lẽ là một kiểu viết cổ nào đó.
13 Chương 13 Lịch Xuyên nói, lúc tôi mới ngất xỉu anh còn tưởng là tôi giả vờ, tính nhờ Giang Hoành Khê đưa tôi vào trong xe của anh, sau đó chuồn đi theo kế hoạch đã được định trước.
14 Chương 14 Tôi dồn tất cả tinh lực vào hai bài kiểm tra cuối. Trong lúc đó tôi vẫn tới tiệm cà phê làm thêm. Mỗi buổi tối quay lại phòng ngủ, đợi tôi, vẫn là hai bình nước sôi tràn đầy.
15 Chương 15 Lần đầu tiên tôi đi máy bay, ngồi khoang hạng nhất. Đáng tiếc tôi có một tật xấu, chính là vô cảm với hoàn cảnh. Nói cách khác, cho dù là điều kiện tốt hay điều kiện xấu, với tôi mà nói, cũng chẳng có gì khác nhau.
16 Chương 16 Trạm vận chuyển hành khách là một tòa nhà màu trắng, không cao, bình thường chật như nêm, lúc này có ít xe đi lại. Ánh đèn neon chiếu lên bức tường màu xanh, những quầy bán hàng rong, hành khách đi lại, một cụ già tóc trắng xóa, đang quét rác từng chút từng chút một.
17 Chương 17 Côn Minh mặc dù được mệnh danh là thành phố mùa xuân, nhưng thật ra mùa đông vẫn rất lạnh, không phải cái lạnh như cái lạnh ở phương Bắc, mà lạnh ẩm ướt.
18 Chương 18 Nghe xong câu này, mặt tôi nóng bừng, giống như lại bị bố tôi tát một cái nữa vậy. Tôi âm thầm cầu nguyện, Lịch Xuyên và bố tôi, tốt nhất là cả đời không gặp nhau.
19 Chương 19 Ngày hôm sau, Lịch Xuyên không gọi điện thoại cho tôi. Đến tối, tôi gọi cho anh, không có ai tiếp. Tôi không ngủ một đêm, trong lòng tràn đầy linh cảm xấu.
20 Chương 20 Bắt đầu từ ngày Lịch Xuyên chia tay tôi, một tuần tôi gửi cho anh ít nhất hai email, chưa bao giờ nhận được hồi âm nào. Một ngày sau khi anh đi, tôi từng gọi điện thoại cho anh một lần trong tuyệt vọng, lại được báo là thuê bao không tồn tại.