1 Thiệu đường:Bỗng nhiên phát hiện chính mình đối với vị đại tiểu thư, đại tổng tài kia một loại cảm giác rất lạ, hỏi qua Thiệu Phong, Thiệu Văn, Thiệu Hiền thì ra cảm giác đó là thích một người a! Tuy rằng trước đây chính mình có nhiều bạn gái nhưng đối với tất cả họ cũng không có loại cảm giác này!!!.
2 Đây là câu chuyện về 2 oan gia Thiệu Đường và Ngôn Nặc. Thiệu Đường từng là trẻ mồ côi còn Ngôn Nặc hình như là tổng giám đốc của 1 công ty Thiệu Đường tính tình hoà đồng hướng ngoại.
3 “Uy, thực là nhàm chán,mỗi ngày đều là như vậy, cứ lặp đi lặp lại nha”. Thiệu Đường hiện tại vừa lấy tay sờ vào mặt dây chuyền hình Phật vừa cùng ba người anh em than oán về sự nhàm chán“Thực là nhàm chán nhưng cũng không gì khác để làm! Chúng ta tốt xấu đều là bộ tứ nổi tiếng, thế sao lại hảo chán như thế nha”.
4 Sân bay“Nặc, đã trở về rồi sao?” Vương Tuyết Nhu hỏi trong khi Ngôn Nặc bước đi một cách tự tin hướng tới mình“Đương nhiên, bổn tiểu thư đã trở về rồi đây ”.
5 “Mặc kệ, ta mặc kệ cho dù có là may mắn đi chăng nữa, chúng ta chỉ biết ngươi là người đã cứu ba người bọn ta. Như vậy chính là người có ơn với bọn ta ngươi cũng chính là lão đai, cho dù ngươi có là nữ hay nam!” Thiệu Văn khẳng định nói mà hoàn toàn không để ý gương mặt kinh ngạc của Vương Tuyết Nhu“Ách! Đừng kích động, đừng kích động!” Thiệu Đường thấy biểu tình của Thiệu Văn ngày cách kích động vội vàng đứng lên“Ha ha, ngươi đừng nên kích Thiệu Văn, ngươi nói vậy khiến Thiệu Văn không kích động mới là lạ.
6 “Ai nha không ngờ nữ nhân lại có thể mê nữ nhân” Lí Hàm nhìn người kia cùng túi lớn túi nhỏ rời khỏi cửa hàng rồi hướng tới Thiệu Đường mà cảm thán“Sao cô có thể nói như vậy?” Thiệu Đường không nhìn đến Lí Hàm ngu ngốc kia“Thiệu Đường buổi tối đi bar không?” Lí Hàm nói một cách thân thiết với Thiệu Đường nhưng xem ra là có ý đồ khác“Tôi xem chừng ngươi rủ tôi đi bar chủ yếu để gặp Thiệu Phong phải không?” Thiệu Đường vạch rõ bộ mặt của Lí Hàm“Không có thật mà! Tôi chỉ là lâu không đi nên hiện tại muốn thư giản thôi mà!” Lí Hàm buồn bực vì cái gì mà lúc nào Thiệu Đường cũng nhìn thấu nàng“Thật! Tôi còn không biết cô sao? Lần nào cũng rủ tôi đi bar mà còn kêu tôi rủ thêm anh em tôi.
7 Lúc ra khỏi buồng vệ sinh thấy Thiệu Văn cùng Vương Tuyết Nhu đã vậy còn mang theo một đại mỹ nữ đang ở quầy bar nói chuyện cùng Thiệu Phong. Liền kêu Điền Ngọt cùng tiến lại“Ân, gần một tháng không tới nơi này có chút nhớ” Thiệu Văn mỉm cười nói“Ha ha, ngồi đi đứng làm cái gì” Thiệu Đường ngồi ở quầy bar nhìn Thiệu Phong pha chế rượu thật thành thục.
8 Nằm trên giường ở cô nhi viện, Thiệu Đường nghĩ lại lúc vừa rồi, không hiểu vì sao cô ta lại phẫn nộ. Hay do bản tính của đại tiểu thư kia là vậy rồiTrước kia mụ mụ có nói với ta rằng ta nên biết khoảng cách giữa ghét, hận hay yêu một người.
9 “Ai nha, vậy là hội bốn người chúng ta giờ chỉ còn ba” Thiệu Hiền đứng ở cửa sổ nhìn Thiệu Văn rời đi“Lại nữa, chỉ còn hai ngươi các ngươi thôi đừng có lôi kéo ta” Thiệu Đường trước sau như một không thích bọn họ ép chính mình, thực ra không phải không thích cùng bọn họ ở cùng một chỗ chỉ là không thích họ quá đề ình“hắc hắc, lão đại ngươi lại tổn thương chúng ta nữa rồi” Thiệu Phong chuyển sang nhìn Thiệu Đường “Ngươi đi chết đi” Thiệu Đường liếc mắt nhìn Thiệu Phong “Ô ô, ngươi là người nhẫn tâm a dám làm tổn thương ta, ta sẽ mách bạn gái ta” Thiệu Phong than khóc“Đường đã rời đi rồi! Phong ngươi có đi không?” Thiệu Hiền khinh bỉ nhìn Thiệu Phong rồi cùng đuổi theo Thiệu Đường“Này này cô không phải cẩu anh hùng hôm trước sao? Như thế nào cô lại ở đây? Cửa hàng này của cô sao?” Cuối tuần Ngôn Nặc đi shopping, tưởng rằng sẽ rất nhàm chán nhưng không ngờ lại gặp được Thiệu Đường đáng ghét kia“Đây không phải ngu ngốc lại điêu ngoa tiểu thư Ngôn Nặc sao! Tôi chỉ làm công ở đây thôi” Thiệu Đường trả lời“Ngươi…Hừ!Vậy cô cuối cùng chỉ là làm công thôi a! Tôi còn tưởng cô là dân lưu manh chứ! Thực không hiểu ông chủ nơi đây có hiểu biết hay không mà lại tuyển người lưu manh như cô làm việc chứ, tôi thật không biết nữa” Ngôn nặc khinh bỉ nói“Tôi cũng không có cách nào khác! Bất quá tôi chỉ là một đứa côn đồ đã từng cứu cô, cô cũng thật hãnh diện a”“Cô” Ngôn Nặc một lần nữa lại bị Thiệu Đường phản bác“Thôi được, kẻ lưu manh! Giúp tôi lấy mấy bộ quần áo để tôi thử xem”.
10 “Hừ. anh cũng biết sẽ liên luỵ Trương gia gia, nếu lúc trước gia gia không hảo giúp chúng tôi thì sẽ không có chuyện tôi giúp anh nhiều lần thế này?” Thiệu Đường nhìn sang hắn“Ha ha, đã làm phiền cô rồi” Trương Hưng cầm tiền hai mắt sáng rỡ“Anh thật là!” Thiệu Đường tức giận liền móc ra mấy trăm đưa cho Trương Hưng.
11 Thiệu Đường trở lại cô nhi viện liền thay quần áo rồi đi làm. Vừa tới nơi đã thấy Lí Hàm đang ngồi bên trong. “Hôm nay đại lười biếng đi làm sớm?” Thiệu Đường ghé vào quầy tính tiền nhìn Lí Hàm“Có gì vui vậy?” Thiệu Đường nhìn Lí Hàm“Hồi nãy cô không tới sớm hơn tí sẽ có trò hay để xem”.
12 “Văn, ngươi đừng như vậy!” Thiệu Đường nằm trên cỏ hướng Thiệu Văn nói“Ta không phải vì ngươi mà từ chức” Thiệu Văn sợ nàng thấy khó xử nói“Ha ha trong bốn chúng ta ngươi là người có tiền đồ nhất, chỉ có mình ngươi là có bằng đại học, ta không muốn lãng phí nhân tài”“Nếu không có các ngươi ta cũng không thể thành công như ngày hôm nay”“Nhưng vừa rồi trước mặt Tuyết Nhu tỷ ngươi lại nói sẽ từ chức, có hơi quá a.
13 Mình thật sự thích cô ta? Nhưng sao có thể được? Sao mình lại có thể thích đại tiểu thư hung dữ kia chứ“Sao cô phát ngốc ra vậy?” Lí Hàm thấy Thiệu Đường ngồi cả ngày cứ thẩn thờ.
14 “Cái gì? tuần sau ngươi làm đám cưới? Không phải ngươi nói tháng sau sao?” Thiệu Đường sau khi nghe Thiệu Văn nói qua điện thoại liền kinh ngạc“Đúng vậy nhưng bên nhà của Tuyết Nhu nói ngày đó hảo tốt cho nên là có chút hơi vội.
15 Thiệu Đường thử quần áo của mình đi ra nhìn trước gương. Cũng đẹp nhưng giày thì có vẻ không hợp. Thiệu Đường quay qua ngả ngớn nói với nhân viên“Mỹ nữ a có thể giúp cho tôi chọn một đôi giày được không?”“Ân được”.
16 “Ngươi là ai?” một tên công nhân ra sức đẩy Thiệu Đường“Tôi là ai các người không cần biết, không có người phát tiền lương cho các người, mắc cái gì phải vây quanh nàng ta”“Hiện tại chính là nàng thiếu tiền lương của bọn ta nên phải làm vậy thôi”“Nhưng nãy giờ cô ấy có nói là thực chất nàng không phải người thiếu tiền lương các ngươi” Thiệu Đường bình tĩnh mở miệng‘Hừ, cô ta là tổng giám đốc thì đương nhiên cô ta phải chịu trách nhiệm” Một vị công nhân không phân biệt phải trái nói vào“Các người đều nói cô ấy là tổng giám đốc, vậy sao các người lại còn trách chủ mình! Các ngươi phải đi hỏi quản lí người giữ tiền các ngươi nha!”“Hắn đã trốn, bọn ta không biết tìm hắn nơi nào? Đương nhiên….
17 Thiệu Đường bất đắc dĩ nhìn bọn họ dìu dìu đỡ đỡ mình vào phòng kiểm tra“Các ngươi đủ rồi! Nếu tôi không nhịn thì nãy giờ tôi đánh các ngươi rồi! Tin không?” Một nùi người đỡ một người vào phòng kiểm tra sức khoẻ“Đại tỷ, chúng tôi chỉ là có lòng tốt thôi”“Tiểu Vĩ! Ngươi trả thù ta hả!”“Đại tỷ đừng có lôi chuyện quá khứ ra nữa.
18 Thiệu Văn gãi gãi lỗ tai, che miệng lại cố gắng không phun rượu ra ngoài“Đường, ngươi nói thật? Đừng đùa ta, cái này đùa không vui” Thiệu Văn nhớ tới nữ nhân khủng bố kia, liền run“Tôi cũng hi vọng là đùa” Thiệu Đường thở dài tiếp tục uống rượu“Chúc mừng Thiệu Đường, ngươi đã biết yêu” Nói xong Thiệu Văn đứng dậy tiếp hôn thê cùng với em vợ tương lai“Cám ơn” Thiệu Đường nhỏ giọng“Tuyết Nhu tỷ, đến đây nào!” Thiệu Đường nói xong hướng Ngôn Nặc gật đầu chào“Đã đến lâu chưa?” Vương Tuyết Nhu nhìn Thiệu Đường cùng Thiệu Văn trước mặt một đống chai bia“Ân, nàng ta đêm nay muốn mượn rượu giải sầu” Thiệu Văn nói xong còn ái muội nhìn Thiệu Đường cùng Ngôn Nặc liếc mắt một cái“Đừng nói lung tung a!” Thiệu Đường sợ hắn đem chuyện mình thầm mến Ngôn Nặc nói ra vội ngăn lại“Em với Nặc uống nước chanh nha?” Thiệu Văn hỏi“Ân”“Lấy cho tôi rượu nga” Ngôn Nặc mở miệng kêu“Lần trước cám ơn cô!” Ngôn Nặc nhỏ giọng“Cô nói gì?” Thiệu Đường cau mày nghe không rõ“Không….
19 “Đường, ngươi không phải đang nói giỡn đi!” Thiệu Phong nghe Thiệu Văn nói Đường thích tiểu thư khủng bố kia nên không tin hỏi lại Thiệu Đường“Không được sao?” Thiệu Đường bất mãn hỏi“Không, không phải.
20 Thật vất vả để tiếp hết Lưu đổng, Trương tổng, Lí đổng vì đây là các công ty hợp tác với tập đoàn của mình nên phải cẩn trọng một chút trong việc giao tiếp, phải mất một hồi sau Ngôn Nặc mới có thể lặng lẽ rời khỏi tiệcĐược giải thoát Ngôn Nặc đi vào bãi đỗ xe chuẩn bị rời đi cái nơi làm cho nàng thấy áp lực“Nặc” Trương Ba thấy hình ảnh bạn gái mình vội vàng bước tới gõ cửa kínhNgôn Nặc gặp Trương Ba liền mở cửa xe “Anh làm sao lại ở nơi đây?” Ngôn Nặc tò mò hỏiTrương Ba chuẩn bị trả lời thì phát hiện gương chiếu hậu đã phản quang một vết son môi in trên áo sơ mi“Anh vừa rồi đi gặp khách hàng! Còn em? Nghe Tuyết Nhu nói hôm nay em đi yến hội không phải sao?” Trương Ba lấy cổ áo che lại vết son môi“Đúng a! Em mới từ bên trong ra” Ngôn Nặc chỉ chỉ lên lầu“Để anh đưa em về nha” Trương Ba hỏi thử Ngôn Nặc“Không cần, anh về trước đi, em về một mình được rồi”“Vậy cũng được! Lái xe cẩn thận một chút” Trương Ba không ngờ Ngôn Nặc lại cự tuyệt chính mình“Ừh chào anh” “Chào em” Trương Ba hướng Ngôn Nặc hôn một cái trên máTrương Ba nhìn Ngôn Nặc rời đi liền tự hỏi không biết nàng đã thấy vết son trên áo chưa.