1 Lâm Hạ Thiên là con trai của Lâm An Thâm, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trọng Mộc, lại là tâm can bảo bối của gia tộc Lâm thị.
Không sai, Lâm Hạ Thiên là thiên chi kiêu tử! (con cưng của trời)
Hắn sinh vào mùa đông, lại bá đạo chiếm mùa hè làm tên riêng ( Hạ Thiên- mùa hè ^^)
Lâm Hạ Thiên sống trong ánh hào quang, không có việc gì là không theo ý hắn, điều đó tạo thành tính cách ngạo mạn, bướng bỉnh, bá đạo.
2 “Tô Lô, ngồi cùng bàn với em là Lâm Hạ Thiên, phải chiếu cố thật tốt bạn học mới đấy! Em ấy còn chưa nhận sách, sau khi tan học em dẫn bạn ấy đi nhận sách nhé.
3 Tô Đông Tài là người nối nghiệp Tô gia, tiếp quản nhà máy công nghiệp vào những năm thập niên 60, lúc bấy giờ lại cùng cô con gái độc nhất của chính ủy kết hôn.
4 Lúc này tài xế cũng qua đây, sợ người đàn ông cố tình gây sự, đem việc này làm phiền đến khách hàng của mình: “Vị tiên sinh này, cậu không cần phải hù đến người ta, uống rượu say cũng không được đánh người! Cậu còn tiếp tục như vậy tôi chỉ có thể báo cảnh sát!’’
Lâm Hạ Thiên không kiên nhẫn có người cắt ngang mình nói chuyện cùng Tô Lô, quăng tới một chiếc điện thoại di động: “Báo đi! Đừng làm phiền tôi!’’
Tài xế nổi giận: “Ây da, người này điên rồi!’’ Nói rồi liền lấy di dộng bắt đầu nhấn phím thật.
5 Lâm Hạ Thiên cùng Tô Lô chính thức yêu đương.
Đại học năm 4 thứ nhiều nhất chính là kẻ nhàn rỗi. Sinh viên sẽ lợi dụng thời gian rảnh rỗi để tìm việc làm, thi nghiên cứu sinh, bộn rộn chuẩn bị xuất ngoại, tìm kiếm học bổng ra nước ngoài.
6 Đại học năm thứ 4 căn bản mỗi một ngày đều là nhàn rỗi. Nhưng cùng Lâm Hạ Thiên ở chung một chỗ, Tô Lô thật sự không còn khái niệm gọi là nhàn rỗi.
“Tô Lô, phía sau lưng hướng 12 giờ ngứa, gãi cho anh!’’
Đưa tay giúp hắn gãi.
7 Đến ngày cuối tuần, Tô Lô lẽ ra tối thứ sáu phải trở về nhà, nhưng Lâm Hạ Thiên lại nói đầu hắn có chút choáng váng, cảm giác rất không thoải mái. Tô Lô lo lắng cho hắn nên đồng ý ở lại chăm sóc.
8 ‘’Cha!’’ Tô Lôi giận, ‘’ Không thử làm sao biết! Con sẽ không dễ dàng chết tâm như vậy!’’
Tô Đông Tài thở dài, không nói gì nữa.
Buổi tối chính là thời gian tốt nhất cho các công tử tiểu thư cuồng hoan( vui vẻ đến điên cuồng).
9 Như thường lệ cứ sáng thứ hai Tô Lô sẽ trở lại trường học, nhưng là Lâm Hạ Thiên lại dùng yêu cầu lần thứ 56 của hắn, bắt cô mỗi tối chủ nhật trước khi đi ngủ phải cho hắn một nụ hôn chúc ngủ ngon.
10 Tô Lô sợ Lâm Hạ Thiên vẫn còn đang tức giận, vội vàng đem hắn kéo ra sau mình, sau đó hướng cô ấy xin lỗi:’’ Thật…Thật sự ngại quá…để các người hiểu lầm thật sự rất xin lỗi…Vừa rồi chúng tôi…chỉ là đùa nhau mà thôi…’’ Tô Lô càng nói khuôn mặt càng đỏ.
11 Liên tiếp ba ngày, Lâm Hạ Thiên chưa từng trở lại nhà trọ lần nào.
Thứ bảy cuối tuần, Tô Lô vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Lâm Hạ Thiên, cô cũng không còn tâm tình nào mà trở về Tô gia.
12 Thời điểm Tô Lô đến bên cạnh Tô Đông Tài, thấy rõ được vẻ mặt đang cực kỳ cao hứng của ông ta đối với Lâm Hạ Thiên khi nói về Tô Lôi từng li từng tí: “Lôi Lôi nha đầu kia ah bình thường chính là tùy tiện, đều là bị ta làm hư, hy vọng khi ở trước mặt ngươi không có điều gì thất lễ!”
Tô lô chưa từng nhìn thấy Lâm Hạ Thiên trong trường hợp này.
13 Tô Lô rốt cục ngẩng đầu, trừng mắt, trong mắt đã có chút hỗn loạn, nhưng là rất nhanh đè nén lại cảm xúc: “Lâm Hạ Thiên, em không muốn tiếp tục cùng anh ầm ĩ nữa.
14 Lâm Hạ Thiên đang tức giận ngay lập tức vì câu nói này của cô mà cứng đờ, mọi cảm xúc như đọng lại, sau đó lạnh run, cuối cùng hình thành một dòng khí lạnh từ trong mạch máu chảy ra.
15 Ngày hôm sau.
Trong lúc Tô gia đang ăn cơm tối, thời điểm bữa ăn mới diễn ra được một nửa Tô Lô nghe thấy Tô Đông Tài kêu cô một tiếng.
Tô Lô ngẩng đầu nghênh tiếp ánh mắt của ông ta.
16 Ba ngày tiếp theo, Tô Lô không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào của Lâm Hạ Thiên. Cô rất lo, nhưng là không thể cứ như vậy gọi điện thoại cho hắn, dùng dằng một lúc Tô Lô chỉ có thể lo suông.
17 Sau hai ngày bị Lâm Hạ Thiên dính lấy mình, Tô Tô cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Tô Đông Tài gọi đến.
Đợi đến khi Tô Lô cúp điện thoại, Lâm Hạ Thiên trước tiên đi qua, cũng không nói chuyện.
18 Hai ngày này Lâm Hạ Thiên đều rất yên tĩnh, không có ầm ỹ la hét với Tô Lô. Thoáng cái đã đến thứ sáu – thời gian Tô Lô phải về Tô gia, Lâm Hạ Thiên cũng không còn dám quấn quýt lấy Tô Lô không muốn cho cô trở về.
19 Lâm Hạ Thiên nhìn thấy bọn họ, giơ tay chào hỏi: “Hi, hai người vẫn khỏe chứ, con tới đây ăn cơm. Đây là Tô Lô. ”
Hắn nói xong, Tô Lô liền cảm thấy ánh mắt của hai vị kia đều không hẹn mà cùng đặt trên người mình.
20 Một tuần lễ qua, quan hệ của Tô Lô cùng Lâm Hạ Thiên vẫn căng thẳng như cũ.
Thứ bảy, nhân lúc hắn không để ý, Tô Lô trở lại Tô gia. Vừa tới cửa, chợt nghe thấy tiếng Tô Lôi Tô Oánh la hét.