1 Đau, đau ——
Xung quanh tối đen duỗi tay không nhìn thấy được năm ngón, một dáng người thon nhỏ nằm dưới mặt đất ướt át mở to mắt, bò dậy, hoảng hốt đánh giá xung quanh.
2 Hoắc Chấn Dương cười lạnh: “Đưa cô ta về biệt thự, lục soát cả người, xem có thiết bị quay lén hay nghe trộm không!”
Tuy bây giờ đầu óc cô trống rỗng, cái gì cũng không nhớ rõ, cũng không có nghĩa cô nguyện ý để mấy người trước mặt đưa đi.
3 Gia Ý phản xạ có điều kiện che ngực lại, hét lên một tiếng: “Lưu manh! Khốn kiếp ——”
Đáng chết! Hoắc Chấn Dương trợn tròn hai mất!
Anh còn chưa đến mức lưu manh với một cô bé vừa gặp mặt! Cô mình là ai a?
Anh ổn định lại tâm trạng, tiếp tục soát người!
Không có!
Trong dây áo nho nhỏ căn bản không có bất kì khoảng trống nào để thiết bị nghe trộm hoặc máy chụp lén.
4 Hoắc Chấn Dương nhíu mày, lại đi qua, cúi người xuống bế Gia Ý.
Cô gái trong ngực mím chặt đôi môi đỏ phấn nộn, đôi bàn tay trắng như phấn cũng nắm chặt lại, vừa rồi vẫn là con mèo khó thuần phục, bây giờ lại biến thành con mèo nhỏ quật cường.
5 Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi bước vào, ăn mặc sạch sẽ, gương mặt hiền từ, bưng một cái khay bạc, bên trên là đồ ăn nóng hôi hổi.
Có sữa bò, sandwich dăm bông, trứng ốp la, còn có một quả cam được cắt gọn gàng.
6 Mười năm trước, Hoắc thị đã thu mua đất trống trên núi Hoàng Long, khai phá khu vực săn bắn hoang dã số một trong nước, hội viên đăng ký không phải giới nhà giàu, cũng là chính khách nổi danh trong chính giới, hoặc là thiên vương thiên hậu giới giải trí, hội phí một năm cũng có thể mua được hai ba công ty nhỏ.
7 Mấy người trong phòng khách nhìn về phía giọng nói.
Hoắc Chấn Dương mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may thủ công, dáng người cao lớn đang đứng ở cửa, đôi mắt thâm thúy hơi nghiêng, dấu diếm vài phần sắc bén cùng bất mãn nói không nên lời, như sự bình yên trước cơn bão.
8 Ngay lúc bóng lưng yểu điệu của cô gái kia biến mất khỏi biệt thự, cả người Gia Ý, người đàn ông vừa nãy còn đang ôm cô đã buông tay ra, lui ra sau vài bước, lập tức kéo giãn khoảng cách với cô, khôi phục sự lạnh nhạt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, giống như không quen biết mình.
9 Rạng sáng, một giờ.
Cửa hông biệt thự Hoắc gia có một bóng dáng nhỏ xinh lướt có, nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, dọc theo con đường đá cuội vội vàng đi tới đường lớ.
10 Chiếc váy dì Lý đưa cho cô vốn rất mỏng, “Roẹt” một tiếng liền rách rồi!
Trọng tâm của Gia Ý không vững, đặt mông ngồi xuống đất, nhân cơ hội sờ soạng thấy trên mặt đất có một cục đá rắn chắc, nắm chặt trong lòng bàn tay.
11 “Đầu tiên, tuy tôi giả vờ làm… Bạn gái anh, giúp đối phó vị đại minh tinh kia, nhưng chỉ là diễn kịch, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách,” Gia Ý nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Anh không thể có bất kì hành động thân mật nào với tôi.
12 “Dì Lý, thực xin lỗi……” Nhìn ra dì Lý là người tốt, thật sự không yên tâm chính mình, Gia Ý không muốn để bà lo lắng nhiều: “Không có gì, chỉ té ngã một cái, khiến váy bị rách……”
Dì Lý nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.
13 Bên trong hộp quà là một bộ lễ phục màu đen cổ V, tơ lụa bóng loáng tinh tế, nhìn từ tạo hình cùng kiểu dáng cũng là hàng đặt riêng của nhãn hiệu nổi tiếng.
14 Sắc mặt Tưởng Mỹ Nghi đen thui.
Người trong bữa tiệc tối đều kinh hô, chẳng lẽ vị tiểu thư đến sau này mới là bạn gái của Thái Tử gia?
Hóa ra Tưởng Mỹ Nghi cũng tham gia tiệc tối, khó trách Hoắc Chấn Dương để mình tham gia.
15 Tưởng Mỹ Nghi giận sôi máu, cô ta dựa vào cái gì đuổi mình đi?! Cô ta là cái thá gì!
Hôm nay cô chật vật không chịu nổi, cô gái này cũng đừng hòng vẻ vang.
16 Gia Ý bị ném lên giường lớn, thật vất vả bò dậy, trợn mắt nhìn lại: “Anh vô duyên vô cớ kéo tôi trở về làm gì?”
Vô duyên vô cớ? Vừa nãy anh nói là vô ích à, cô gái nhỏ này căn bản không nghe vào?
Sắc mặt Hoắc Chấn Dương âm trầm, hơi hé miệng, nâng cằm nhỏ non mềm của cô lên: “Tuy hiện tại mục đích chủ yếu của cô là đối phó Tưởng Mỹ Nghi, cũng đừng quên ở trước mặt người ngoài, cô là bạn gái của Hoắc Chấn Dương, người khác sẽ để ý nhất cử nhất động của cô.
17 Gia Ý phản ứng lại, a, đúng rồi! Tưởng Mỹ Nghi nói anh bị dị ứng rượu Cocktail, vừa nãy anh lại uống rượu Cocktail mà cô đưa cho anh!
Dị ứng không phải là việc nhỏ, một khi phát tác nếu nghiêm trọng có thể sẽ mất mạng!
Nhìn làn da của anh đã đỏ thành dáng vẻ kia…… Không xong, nếu anh chết ngay bên cạnh cô, vậy sẽ không thể nói rõ được!
Gia Ý tạm thời bất chấp chuyện vừa rồi, vội nhảy xuống giường, đi qua đó thử hỏi: “Anh không sao chứ? Có cần tôi đi gọi La quản gia không?”
Hoắc Chấn Dương quen đường quen lối tìm được thuốc, nghiêng nửa bên mặt, giọng nói vẫn lạnh lẽo đến khiếp người: “Đi lấy cho tôi cốc nước.
18 Gia Ý từ trên lưng Hoắc Chấn Dương bò xuống, bởi vì vội vàng, không cẩn thận đụng phải tủ đầu giường, “Ai nha” một tiếng, xoa xoa chân.
La quản gia vội lớn tiếng hỏi: “Thiếu gia, làm sao vậy, không có việc gì chứ?”
Trên lưng Hoắc Chấn Dương không còn trọng lượng của cô gái, cảm thấy nhẹ nhàng, rồi lại có chút mất mát nói không nên lời, lười nhác đáp lại: “Không có việc gì, có chút dị ứng, mới vừa uống thuốc.
19 Trên người cô gái khoác áo của đàn ông, rộng lớn thùng thình, phía dưới lộ ra bắp chân trắng nõn cân xứng, bộ lễ phục trong áo khoác lờ mờ lộ ra sự gợi cảm, càng thêm vài phần thần bí mê người.
20 Thành phố G, nhà lớn Hoắc gia, Hoắc Viên.
Trong phòng khách xa hoa, một người đàn ông trung niên có mái tóc hơi bạc, khuôn mặt lại uy nghiêm, nhìn thẳng tờ báo trên bàn trà, biểu tình khó coi.