1 Tôi tên là Thẩm Thiên Tình Nếu mà nói đến cuộc đời tôi, thật ra chẳng có gì nổi bật cả, sợ mọi người đọc sẽ thấy nặng đầu buồn ngủ, không mở nổi hai mí mắt, nên chỉ chọn một vài trọng điểm để nói.
2 Tôi tên là Thẩm Hàn Vũ. Cuộc đời tôi, thực ra cũng chẳng có gì cao trào mang tính kịch hóa xuất hiện nhiều lần cả, trọng tâm duy nhất trong sinh mệnh, toàn bộ đều xoay quanh một cô gái, cô bé tên là Thẩm Thiên Tình.
3 [Tình!] Trên đường từ trường trở về, thái độ không thèm để ý của em gái khiến Thẩm Hàn Vũ trong lòng nghi hoặc. Theo vào phòng, thấy cô bé lấy sách ra, anh quan tâm bước lên phía trước hỏi: [Viết bài à? Có cần anh dạy không?] [Không cần, em tự viết, anh đi ra đi!] Thẩm Hàn Vũ ngẩn người.
4 Từ khi anh trai đồng ý sẽ không lén đi, nụ cười ngây thơ vô lo lại trở về trên khuôn mặt cô, mỗi ngày cô đều cười rất vui vẻ, dường như trên thế giới không có gì có thể khiến cô ưu phiền.
5 Anh: Dạo này anh khỏe không? Em rất nhớ anh. 3 năm nay đã viết vô số thư, nhưng vẫn không nhận được hồi âm của anh, không biết anh sống ở Đài Bắc có tốt không, phải chăng vì bận quá nên không có thời gian viết thư cho em? Không sao, em sẽ không khóc, không làm ầm lên, em sẽ kiên nhẫn từ từ chờ đợi, nhưng ít nhất anh cũng cho em ít tin tức, được không? Cho dù là vài chữ cũng được, để em biết, anh đã nhận được thư của em, biết được nỗi nhớ của em.
6 Phần 2: Nhìn từ xa. Ánh sáng và dáng hình, ngày và đêm, sự luân phiên thay đổi của thời gian. Đàn ông và phụ nữ, sống và chết, hai đầu cán cân tình yêu.
7 Chương 7. 1 Giải quyết xong hậu sự của mẹ, Thẩm Hàn Vũ đưa em gái cùng đi Đài Bắc, khi trở về chỗ ở đã lúc chiều tối. [Em đi tắm trước, đợi chút anh đưa em đi ăn tối, tiện thể mua thêm ít đồ dùng hàng ngày] Anh lấy khăn lông, bàn chải mới, chỉ chỉ vào góc.
8 Tề Quang Ngạn trở thành khách thường xuyên của Thẩm gia, không ngày nào không siêng năng giẫm lên bậc thềm, Thiên Tình tự nhiên cũng dần quen thuộc với anh, thân phận ban đầu [bạn của anh trai], thăng tiến tới cấp độ người quen có thể tán gẫu.
9 Năm thứ nhất đại học kết thúc, Thẩm Thiên Tình giành được học bổng với thành tích chói lọi, đồng thời cầm bảng thành tích lắc lư trước mặt anh, nhướng mày khoe khoang: [Em không làm mất mặt anh nè!] Thẩm Hàn Vũ cũng đưa ra quyết định phòng nhân sự, cười nói: [Anh cũng không khiến em mất mặt.
10 Một tuần cuối cùng trước khi đi Anh huấn luyện, quan hệ giữa Thẩm Hàn Vũ và Thẩm Thiên Tình trở nên xa cách như cố ý lại như vô tình. Anh bận, cô cũng bận, ít có cơ hội ngồi xuống tâm sự, khi ở cùng, cũng thường rơi vào cục diện bế tắc lạnh lẽo không lời, khi cô dùng ánh mắt có điều suy nghĩ, không nói mà nhìn anh kỹ lưỡng, anh sẽ theo bản năng lẩn trốn.
11 [Chúng ta kết hôn đi!] Đêm đó, khóc cạn nước mắt trong vòng tay cô, câu nói của anh khiến người khác ngạc nhiên. Khi đó, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nghi ngờ mức độ tỉnh táo của anh được bao nhiêu.
12 Hôn lễ của anh và Lưu Tâm Bình vẫn cử hành đúng thời gian, chính thức trở thành vợ chồng trong lễ đường nhỏ, chỉ có số ít bạn bè thân hai bên tới dự. Lưu Tâm Bình xuất thân trong một gia đình danh giá, cả nhà hy vọng có thể tổ chức hôn lễ to lớn náo nhiệt cho cô, nhưng Thẩm Hàn Vũ nói công việc bận rộn, bỏ lễ nghi rườm rà đi, tất cả làm đơn giản, mà Lưu Tâm Bình nghe theo anh hoàn toàn, khiến cha mẹ có phần giận cô, nhưng cô không quan tâm, phô trương không quan trọng, quan trọng là gả cho ai? Tề Quang Ngạn và Thẩm Thiên Tình trở thành phù rể và phù dâu trong lễ kết hôn.
13 Một buổi chiều mưa nhỏ, Thẩm Thiên Tình tiễn người đàn ông thân nhất, yêu nhất trong cuộc đời, từ đó, đơn độc cuộc sống một mình. Trước khi lên máy bay, Thẩm Hàn Vũ đặt tay cô vào tay Tề Quang Ngạn, nói với cậu ta: [Tôi giao em gái cho cậu, chăm sóc tốt cho cô ấy, khi tôi trở về, nếu cô ấy thiếu một cọng lông nào, cậu cẩn thận nắm đấm của tôi!] Tề Quang Ngạn gật đầu nhận lời.
14 Đây là triển lãm mang tên [Hồi ức] Vừa trưng bày đã gây chấn động, giành được trái tim của nam nữ, già trẻ, đứng trước mỗi một bức tranh, mỗi người đều nín thở, bị chấn động bởi tình cảm mãnh liệt bộc lộ ra từng trong tranh, không ai nỡ dời mắt.
15 Ánh lửa lò sưởi bùng cháy, cô nghiêng đầu, nghiêng tai lắng nghe tiếng đốt rất nhỏ, lách tách, thấy thích thú, bờ môi cong nhẹ, thư thái mỉm cười. Một góc khác trong căn phòng, người đó ngồi cạnh cô, anh lặng lẽ đọc sách, còn cô tìm kiếm niềm vui nhỏ bé nhỏ trong cuộc sống, không cần nói chuyện, cũng không cần sự tiếp xúc thân thể nào, chỉ cần biết anh và cô cùng ở trong một không gian, trái tim đã có thể cảm nhận được một cách chân thực.
16 Trở về Sau buổi chiều mưa phùn bay bay, họ trở về nhà. Hàng xóm xung quanh thấy họ trưởng thanh, Tiểu Tình bệnh tới mức tiều tụy gầy trơ xương mà đau lòng, muốn giúp cô tẩm bổ.
17 Sau khi mắc bệnh, thể lực của Thẩm Thiên Tình càng xuống dốc, thường bất giác ngủ mê man. Cùng với thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, tính mạng của cô cũng trôi dần đi, tình trạng sức khỏe càng kém, thời gian ngủ mê man càng ngày càng lâu.
18 Sau khi Thẩm Thiên Tình mất, Thẩm Hàn Vũ trầm mặc trấn tĩnh lo các công việc hậu sự, tất cả hàng xóm đều rõ tình cảm bọn họ sâu sắc thế nào, đều cảm thấy bất an, chính vì anh quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không hợp lẽ thường, thậm chí cúng bái hành lễ, ngày thứ bảy sau khi ngày cô mất cho đến hạ huyệt, một giọt nước mắt cũng không rơi.
19 [Ơ, anh Vũ, đứng ngoài cửa làm gì?] Đang ôm con trai định ra ngoài đi dạo, Đại Mao thấy anh, vội vàng lên tiếng chào. Anh lắc đầu. [ Không. Nhà có tang vào nhà người khác không tiện.