1 “Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?”“Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …”Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta.
2 "Công chúa?" Sổ sinh tử trong tay Phán quan liên tiếp được lật ra lẩm nhẩm, rốt cục dừng ở một tờ giấy: "Ừm, thật ra có một công chúa có từ trường gần với ngươi.
3 Thật sự là không hay ho thì luôn phải gặp mà! "Nó ở đó kìa!" Có một binh lính mắt sắc, bỗng nhiên chỉ về phía nàng kêu to, tiếng kêu giống như rút gân, hiển nhiên bởi quá mức hưng phấn.
4 Nàng nhìn chung quanh, thấy cách đó không xa có một cái bờ, bên bờ cỏ dại sinh sôi nảy nở và cách đó không xa chính là một cánh rừng rậm rạp. Trong rừng cây im ắng, không có bất kỳ binh lính canh gác, đúng là một nơi tốt để nghỉ ngơi và chạy trốn.
5 Nước từ dòng sông phản chiếu lên một cô gái với đôi mắt to mặt tròn, có vẻ mặt y như trẻ con, mặc một bộ trang phục của thái giám, tóc thật dài đen như mực, xõa tung bồng bềnh như thác nước, rối tung.
6 Đôi mắt xanh sâu thăm thẳm giống như biển rộng khó lường nhất trên thế giới, thâm thúy mà đẹp lộng lẫy, tản ra hào quang sâu kín giống như băng tuyết.
7 Người nọ cuối cùng cũng ngưng cười, môt ngón tay như bạch ngọc chỉ vào Long Phù Nguyệt: “Tiểu nha đầu, ngươi nói rất đúng. Bất quá, ta nghĩ ngươi nói rất đúng, ta là nam nhân, là nam nhân hàng thật giá thật nha.
8 Tay nàng tìm lung tung tìm thứ gì đó để lau đi, nhưng nàng sờ khắp người cũng không thấy một cái khăn tay nào. Nàng âm thầm khẽ nguyền rủa, lại có một chiếc khăn tay màu lam sáng xuất hiện ở trước mặt.
9 Cái miệng nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhếch lên: “Cái này ngươi đã tặng cho ta, ta muốn như thế nào liền như thế, ngươi không có quyền hỏi đến!” “Ồ?” Nam tử kia nhướng cao lông mày, tựa hồ lần đầu tiên có người nói như thế với hắn.
10 Tuấn nhan hắn tà mị ở trước mắt, gần như có một loại áp lực vô hình khiến nàng không thở nỗi. Nàng muốn lui về phía sau nhưng cằm lại bị người ta giữ, lực đạo tuy không lớn nhưng làm nàng không thể chạy thoát.
11 Vừa rồi tên này hưng phấn kêu to binh sĩ chính là để xử tử những người kia sao? Trách không được gặp nàng lại hưng phấn như vậy, cảm giác giống như đã tìm được bia để ngắm bắn.
12 “…. Ngươi nói hình xăm rắn? Ta cũng không phải sinh ra liền có, là mụ mụ cho ta…Chơi đùa thôi mà. ”Nàng tiếp tục cố sống cố chết. Miệng cười ha ha, trong đầu cũng đang kịch liệt suy nghĩ: “Sao có thể khéo như vậy a? Tiểu công chúa này cư nhiên cũng có xà đồ đằng trên tay, phán quan chết tiệt, ngươi dám để ta xuyên qua trên người nàng ấy, đây không phải đem ta hơ trong hầm lửa sao?”Nam tử kia cười híp mắt nhìn nàng: “Ta nói, tiểu công chúa Long Phù Nguyệt, ngươi không muốn biết tin tức của tỷ tỷ ngươi a?”Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta nói, ta không phải tiểu công chúa, cùng với các công chúa khác không có hứng thú.
13 Nhưng mà cũng quá trùng hợp? Thiên Cơ quốc có hai mươi sáu công chúa… tất cả đều bị bắt chỉ còn thiếu tiểu công chúa Long Phù Nguyệt, mà nữ hài tử này, hắn tận mắt thấy nàng leo lên từ Vong Tình hồ.
14 Long Phù Nguyệt bị ném đến mặt mũi choáng váng, cắn răng hỏi một câu: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”Nam tử kia bỗng cúi người xuống gần nàng, hé ra gương mặt tuyệt quốc khuynh thành mà cách gương mặt Long Phù Nguyệt chưa đến hai phân, cười híp mắt nói: “Tiểu nha đầu, ngươi còn giả bộ hồ đồ? Nếu hai nước Thiên Cơ và Thiên Tuyền không xảy ra chiến tranh,… khoảng hai năm nữa ngươi chính là Vương phi của ta, phụ hoàng ngươi từng chính miệng đem ngươi hứa gả cho ta.
15 Tựa hồ có hơn mười người vội chạy tới trước mặt, cùng hành lễ kêu lên: “Tham kiến Cửu Vương gia”Cửu vương gia khoát tay áo “Chuyện gì?”Chỉ nghe một người trả lời: “Hoàng thượng triệu kiến, thỉnh Cửu vương gia mau chóng vào thành”.
16 Nàng ngẩng đầu lên liền rơi vào bên trong một đôi mắt sâu không lường. Khuôn mặt tuấn tú của hắn cách nàng trong gang tấc. “Tiểu Nguyệt Nguyệt, đừng khiêu chiến sức chịu đựng của bổn vương.
17 Nói xong câu này, lão hoàng đế Thiên Cơ Quốc rốt cục không duy trì được nữa, bùm một tiếng ngã trên mặt đất, trong ánh mắt ẩn chứa sự tuyệt vọng. Phượng Thiên Hành vừa lòng khi nhìn thấy khuôn mặt lão hoàng đế quỳ dưới đất đang tuyệt vọng đến cực điểm, khóe miệng hiện lên một tia cười tàn nhẫn, từ từ nói: "Long Bộ Vân, ngươi nhìn thấy không, lần này dẫn binh tấn công Thiên Cơ Quốc của ngươi, đánh cho Thiên Cơ Quốc tè ra quần, chính là Cửu hoàng tử của trẫm, là người sắp làm tiểu tế của ngươi - Phượng Thiên Vũ, thế nào? Hắn có khả năng hay không?" Lão hoàng đế Long Bộ Vân của Thiên Cơ Quốc trong mắt hiện lên ánh oán độc lướt qua vài giây, ông ta phủ phục trên mặt đất, máy móc nói: "Bệ hạ anh dũng thần võ, các hoàng tử đương nhiên là cũng anh dũng thiện chiến.
18 Kìm lòng không được nói: "Ông chính là đương kim hoàng đế Thiên Cơ quốc? Ta không phải là công chúa của Thiên Cơ quốc, không phải là đứa con bảo bối của ông.
19 Đôi mắt của Phượng Thiên Vũ khẽ nhíu nhẹ gần như không thể nhận ra. Phượng Thiên Hành nhìn thấy trên tay của Long Phù Nguyệt đúng là có thanh hình xà đồ đằng, đôi mắt lóe sáng: "Nha đầu kia quả nhiên là đương kim tiểu công chúa Thiên Cơ quốc, nghe nói cũng là thánh nữ của nước Thiên Cơ , nhưng mà ngoài khuôn mặt xinh đẹp, tựa hồ cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa gia giáo tựa hồ cũng không tốt, gần như giống nha đầu hoang dã hơn.
20 Tên vệ sĩ kia không cam lòng hừ một tiếng: "Lần này Thiên Tuyền quốc tấn công, ta cũng có công không nhỏ, ta chỉ điểm Vạn tuế gia thảo phạt, có lẽ Vạn Tuế gia sẽ đem nàng ban cho ta.