61 Long Phù Nguyệt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, nàng mở to mắt liều mạng giãy dụa, nhưng mà bàn tay to của Phương Thiên Vũ đặt ở sau đầu nàng, làm nàng hoàn toàn không thể động đậy, gần như không chút nghĩ ngợi, nàng hung hăng cắn xuống.
62 Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nheo lại, lắc lắc ngón tay tuyết trắng, gương mặt xinh đẹp cười lẳng lơ: “Bằng ta hiện tại là chủ nhân của ngươi, ngươi là nô tỳ của ta, tiểu nha đầu, ngươi có thể lựa chọn không nói, ta sẽ đem ngươi giao cho ngục ti, bọn họ sẽ có nhiều thủ đoạn khiến ngươi sống không bằng chết………”Long Phù Nguyệt rùng mình một cái, nàng hiện tại là không sợ chết, nhưng lại sợ sống không bằng chết…….
63 Phượng Thiên Vũ lắc lắc bàn tay trắng nõn như ngọc, tươi cười dị thường sán lạn “Dù ngươi có phải tiểu công chúa Long Phù Nguyệt hay không, người bổn vương bắt chính là ngươi, cho nên ngươi chính là nô tỳ của bổn vương, đừng mong có ý định bỏ trốn.
64 Mấy vị kia đều là thấy thuốc tùy thân, y thuật coi như không tồi Lúc này bọn họ đều nhíu chặt mày, nơm nớp lo sợ đứng ở nơi đó. Vẻ mặt sầu não. Bọn họ thật không chẩn đoán ra đây là bệnh gì.
65 Long Phù Nguyệt lại nhìn tiếp vài người, đều là bệnh trạng y như nhau. Phượng Thiên Vũ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào sắc mặt của nàng, thấy mày nàng giãn ra, hình như có biện pháp, trong lòng vui vẻ: “Thế nào?”Con mắt Long Phù Nguyệt khẽ chuyển vòng vo vài vòng.
66 Phượng Thiên Vũ hơi hơi cau mày “Cổ này giải như thế nào?”Long Phù Nguyệt cười: “Cái này không khó, ngươi cho người chuẩn bị một ít tỏi, hùng hoàng, cây xương bồ, đem 3 thứ này đi nấu lấy nước, ta sẽ thi triển giải cổ ở trong nước, xong cho binh sĩ trúng cổ uống là được rồi.
67 Rừng rậm này lớn như vậy lại không có bóng dáng bất kì con thú nào, Long Phù Nguyệt cũng không để ý, đi mãi đến lúc mình mệt mỏi, mới dừng chân lại. Nàng dựa vào gốc cây đại thụ thở dài một hơi “Ai, tự do thật tốt, ngay cả không khí cũng mát mẻ, trời cũng thật xanh……”Nàng sờ sờ tay áo, bạc trong tay áo là nàng tìm được ở trong xe của Phượng Thiên Vũ, hừ, nàng giúp hắn cứu nhiều người như vậy, lấy có chục lượng bạc cũng quá rẻ đi? Hắc hắc, có bạc, nàng trong một thời gian ngắn không phải lo ăn mặc chi phí.
68 Lợn rừng? Thật đúng là bộ dáng của lợn rừng. Nhưng lợn rừng có sao lại có màu trắng? Còn có cái đầu lớn như vậy!Long Phù Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn thấy quái vật này đi về hướng mình.
69 Người nọ lạnh lùng thốt: "Tiểu nha đầu, ngươi phá hủy chuyện tốt của ta, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"Trong lòng Long Phù Nguyệt chấn động mạnh, kêu lên: "Cam cổ là ngươi hạ?""Không tồi! Bổn tọa mất rất nhiều khí lực mới khiến cho bọn họ trúng cổ, không nghĩ rằng lại bị phá hủy trong tay tiểu nha đầu ngươi! Hắc hắc, nếu ta không đem ngươi xé nát ăn luôn liền rất có lỗi với bản thân!"Long Phù Nguyệt thấy hắn từng bước một hướng ép gần về chính mình, trong lòng hoảng hốt, tuy rằng biết rõ trốn không thoát, nhưng là không thể đứng ở chỗ này chờ chết.
70 Long Phù Nguyệt sửng sốt, thân mình bỗng nhiên bị hắn ôm bay lên trời. Ở trong không trung xoay một cái, bay tà tà đến trước mặt tên hắc y nhân. Hắc y nhân khẽ biến sắc, lui về phía sau từng bước, toàn thân đều cứng lại.
71 Ống tay áo rộng thùng thình rủ xuống, trong tay đã xuất hiện một cây quải trượng trên đầu là một con rắn màu đen, quải trượng nhìn qua thì thấy nửa vàng nửa sắt (phi kim phi thiết), hơi lóe ánh huỳnh quang.
72 "Ha ha, hắn tìm ta gây phiền toái, liên quan gì đến tiểu nha đầu nhà ngươi nhỉ?" Phượng Thiên Vũ vẻ mặt tươi cười vân đạm phong khinh. Long Phù Nguyệt trừng mắt giận dữ liếc hắn một cái: "Hừ, tốt lắm vậy tùy ý ngươi!" Lại nhìn thoáng qua thấy trong tay Phượng Thiên Vũ đang cầm cây quạt, lẩm bẩm: "Sẽ không giống như cây quạt ba tiêu của Thiết Phiến công chúa chứ? Sao có gió lớn như vậy?" Phượng Thiên Vũ cười tủm tỉm dùng đầu quạt gõ nhẹ lên đầu nàng: "Tiểu nha đầu, ta lại cứu ngươi một mạng, ngươi nên báo đáp ta đi chứ?" Long Phù Nguyệt sửng sốt, hừ một tiếng nói: "Ta lúc đó chẳng phải cứu rất nhiều tính mạng binh sĩ của ngươi sao? Ngươi báo đáp ta như thế nào đây?" Phượng Thiên Vũ thản nhiên cười nói: "Ta đã thả ngươi một lần đó chính là ta đã sớm báo đáp rồi.
73 Long Phù Nguyệt liều mạng giãy dụa, bất đắc dĩ đầu nàng lắc lư, hai chân vung vẩy trên không trung, nhưng thực sự với không tới. "Khụ khụ khụ, ngươi, ngươi buông ta.
74 "Stop! Ta không cần!" Long Phù Nguyệt trong lòng âm thầm oán, nhưng mà vì dự phòng tên chết yểu này lại biến đổi cách khác gây sức ép cho nàng, nàng liền ngậm miệng lại.
75 Hay là Đại gia thật sự là lâu lắm rồi không chạm qua nữ nhân?! Tâm tình hắn dâng lên mạnh mẽ, hắn một phen đẩy mạnh nàng ra. Lúc này đây, hắn dùng khí lực lớn một chút.
76 Vừa nghe thị vệ báo Vương gia gọi, nàng chợt kinh hỉ, vội vội vàng vàng đi vào trong xe của Vương gia. Vừa vào Mặc Ngọc liền nhẹ nhàng quỳ xuống: “Tội thiếp xin bái kiến Vương gia.
77 Nàng ở trong trướng đáp ứng, đang muốn đi ra ngoài. Chợt nghe Lí phó tướng kinh ngạc hỏi: “Di, mặt ngươi rất lạ, ta ở trong quân đội lâu như thế sao lại chưa từng thấy qua ngươi? Di, không đúng, ngươi không phải….
78 Đi, hay không đi? Trong đầu nàng xuất hiện sự giằng co. “Thánh nữ công chúa, người còn do dự gì thế? Không đi chúng ta sẽ bị phát hiện mất! Ác ma kia tuy trong khoảng thời gian ngắn sẽ không động tới người, nhưng ai đảm bảo về sau hắn sẽ bỏ qua cho người, người đường đường là Thánh nữ công chúa sao có thể làm nô làm thiếp?” Người nọ có chút lo lắng nói.
79 Long Phù Nguyệt tự nghĩ trong đầu, rốt cuộc vẫn là một người xa lạ, hắn thật có thể tín nhiệm? Vạn nhất ở bên trong ngọn núi lớn này hắn đối với mình ý đồ gì xấu thì làm sao bây giờ? Thân mình Long Phù Nguyệt tuy rằng là nhỏ như đứa bé, nhưng tâm tư không nhỏ, đương nhiên sẽ nghĩ đến đối phương có thể gây bất lợi đến ình.
80 Long Phù Nguyệt muốn động đậy không thể động đây, muốn kêu lại không phát ra âm thanh, trong lòng hối hận không thôi. Ôi, chết trong tay người này so với chết trong tay yêu nghiệt kia càng thảm hơn! Nàng thật sự không dám nghĩ tiếp theo sẽ gặp thêm phiền toái gì.