121 Nàng biết Phượng Thiên Vũ đang tìm bọn họ. Có nhiều lần gần như là cùng hắn gần sát bên, nhưng lão nhân này cuối cùng ở thời điểm mấu chốt đã phát hiện hành tung Phượng Thiên Vũ, sau đó mang theo nàng trốn chạy trước tiên.
122 Vòng qua một tòa Trúc lâu, xa xa thấy phía trước có một hàng rào tiểu viện, mà ở trước tiểu viện, lại có một vị nam tử áo trắng đang đứng. Mặt hướng về tiểu viện, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
123 Người nọ nghe được bốn chữ Nam Vực Quỷ Y, trong đôi mắt hờ hững hình như có một tia dao động, nhưng giây lát bỗng biến mất, tốc độ nhanh gần như khiến người không thấy rõ.
124 Trên vầng trán người nọ một mảnh lãnh đạm: "Bình thủy tương phùng mà thôi? Có cần thiết phải xưng tên không?" Đơn giản phun ra vài từ, xoay người phất tay áo bỏ đi.
125 Lại cao thấp đánh giá hắn vài lần: "Cũng mặc áo trắng giống nhau, tuấn tú cũng giống nhau, hơn nữa ngươi không phải đến xem bệnh, còn ở nơi này lưu luyến không đi.
126 "Uy, uy, ngươi đứng lại! Vậy ngươi tên gọi là gì?" Long Phù Nguyệt không cam lòng cứ như vậy buông tha cho hắn, nâng bước muốn đuổi theo. Nam tử kia cũng không quay đầu, ống tay áo về phía sau phất một cái, đột nhiên, trên đám cỏ xanh mượt mà bỗng dưng xuất hiện một ngọn lửa rực rỡ, chia làm hai đường cháy lan đến đây, đem nàng vây quanh ở trong giữa ngọn hỏa diễm!A, Long Phù Nguyệt kinh hách kêu lên, muốn nhảy ra ngoài, nhưng nhìn thấy ngọn lửa kia liệt liệt bay lên không , nàng lại không dám động.
127 Cuối cũng cũng không còn muốn nghĩ nữa, liền chạy về chế thuốc, cầm thứ mà sư phụ muốn, chạy về căn nhà gỗ. Nàng trở lại nhà của nàng ở sơn động, trong sơn động im ắng, Quỷ y Nam Vực cũng không có ở trong động.
128 "Phốc" nàng tựa hồ rơi xuống bên trong một cái đệm mềm mại. Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, một âm thanh quen thuộc thanh thúy vang lên ở bên tai nàng: "Hai năm không gặp, ngươi vẫn là tiểu ngu ngốc luôn gặp tình trạng không may như cũ.
129 Đó chính là khăn tay lúc hai người mới gặp, hắn tự mình đưa nàng dùng, Không nghĩ tới, nha đầu này còn lưu lại. . . Long Phù Nguyệt lau mặt xong, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên, thấy hắn nhìn chằm chằm xem chiếc khăn tay trong tay mình, hơi có chút buồn bực, sững sờ một chút, bỗng nhiên kịp phản ứng.
130 Phượng Thiên Vũ dùng cây quạt gõ lên đầu Long Phù Nguyệt một cái: "Tiểu nha đầu, cái này gọi là mưu kế, không phải gọi là âm hiểm. " Long Phù Nguyệt còn chưa kịp nói gì.
131 Long Phù Nguyệt nhìn khuôn mặt to béo của sư phụ có thể so với mặt trời tháng sáu, bất giác vừa bực mình vừa buồn cười. Nghe được một câu cuối cùng của ông, trong lòng nhảy nhảy dựng, liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái.
132 Sườn phi? Ha ha, thì ra không cô phụ là như vậy. . . . . . Long Phù Nguyệt bởi vì bị hắn ôm mà nóng đỏ mặt …Tim đập, dồn dập lúc này nghe như vậy lại bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
133 Long Phù Nguyệt gật đầu, thản nhiên nói: "Ta là người tới từ hiện đại, ta không thể tiếp thụ được chế độ một chồng nhiều vợ của các người, nếu người nhất định không buông tha ta, ta đây tình nguyện làm nô tỳ.
134 "A?" Long Phù Nguyệt Như đang rầu rĩ nghe xong hưng phấn, trợn tròn hai mắt: "Ngươi nói thật sự? Ba năm sau ngươi sẽ cho ta tự do?" Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, không biết tại sao, thấy trong mắt nàng hiện lên tia hưng phấn, trong lòng hắn thấy có một luồng lửa giận trào dâng.
135 Khuôn mặt Điềm nhi đầy vẻ hâm mộ: "Wow, Phù Nguyệt, nói như vậy, ngươi bây giờ cũng có võ công? Ha, thật tốt. Như vậy ngươi có thể cùng Vân thị thiếp các nàng chống lại.
136 "Điềm nhi, lấy hai bộ nam trang ra đây, chúng ta hôm nay đi ra ngoài chơi. " Ban đêm, Long Phù Nguyệt phân phó Điềm nhi một câu như vậy. "Nam. . . . .
137 Lúc này trời đã sắp tối, hai người đi dạo cũng có chút đói khát, Long Phù Nguyệt đang muốn tìm tửu lâu để ăn một chút. Vừa ngẩng đầu, thấy phía trước cách đó không xa có một chỗ thật to, trước cửa có một dãy đèn lồng màu đỏ, biển trên cửa có ba chữ to —— Bất Dạ Cung.
138 Trong lòng âm thầm oán thầm: "Con bà nó, Vương gia mời khách, kết bạn cư nhiên cũng thỉnh đến kỹ viện. Thật sự là nổi bật. " Quân nô này thật đắc ý: “Bất Dạ Cung của chúng ta đây chính là thanh lâu lớn nhất kinh thành, bình thường tiếp đãi gần như tất cả đều là quan lại quyền quý.
139 Nàng kia nhìn nàng một cái, mỉm cười: "Khách nhân tới đây, đều không rời rượu. Công tử liền lấy rượu ngon làm đề được không?" Vù, hoàn hảo, hoàn hảo! Thơ về rượu sao, Long Phù Nguyệt vẫn là nhớ kỹ một đống lớn.
140 Không khỏi gật đầu nói: "Quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân, không nói xinh đẹp là không được. Một lát sau mời nàng bồi bổn đại gia uống một chén. " Tiểu nha hoàn kia cười nói: "Vậy cũng không được, Thủy cô nương là bán nghệ không bán thân.