161 Một buổi tối, bầu trời đầy sao, Phượng Thiên Vũ hưng trí dâng cao, tiện tay khảy một thủ khúc, leng keng thùng thùng tiếng đàn đổ xuống dưới bầu trời đêm, giống như giọt sương ngưng đọng trong đêm trăng, cùng với hương vị cỏ cây thơm ngát thấm vào lòng người.
162 Nhã Nhi thản nhiên cười, tươi như hoa xuân nở rộ, nàng nhìn điểm tâm cùng rượu bày biện trên bàn, đôi mi thanh tú nhăn lại"Vương gia, đồ ngọt với rượu, vậy có chút không thích hợp.
163 Long Phù Nguyệt xem nàng vuốt mông ngựa lại vỗ vào đùi ngựa trước, trong lòng âm thầm buồn cười, đi đến một ít bàn đồ ăn trước, rất không khách khí mỗi dạng thức ăn đều nếm thử một miếng, miệng chậc chậc lên tiếng: "Không sai, cảm giác rất không tồi, Vương gia, xem nàng có tấm lòng như vậy tạm tha nàng đi.
164 Ban đầu Phượng Thiên Vũ ngủ rất ngoan , cả đêm cũng dậy không nổi lần một lần hai. Đêm nay lại kỳ quái, cứ hai canh giờ, lại kéo tỉnh nàng nhiều lần. Làm cho nàng khi rời giường cơn giận cứ thửng tắp bay lên, nếu như không phải nhìn hắn là một Vương gia, nàng liền leo lên mà đánh hắn một trận! Nàng vừa mới gọt cho hắn một quả táo, sau đó bò lại giường của mình, tìm được Chu công còn chưa kịp trải rộng bàn cờ ra, hắn liền đem nàng kéo trở lại! Người này, có phải uống rượu nhiều quá hay không, muốn sửa chửa nàng có phải không? Trong đôi mắt to của nàng tất cả đều là ngủ không đủ, bất mãn lửa giận, âm thầm đem ngón tay bẻ vang lên răng rắc.
165 "Được rồi, lê cắt xong rồi, đại thiếu gia thỉnh từ từ dùng. " Vù, khốn đã chết. Long Phù Nguyệt ngáp một cái thật dài, không hề để ý tới ngừơi ác liệt ở phía sau kia, trở về phòng ngủ, bổn tiểu thư ngủ bù đi.
166 "Ngươi. . . . . . Ngươi buông trước. " Cơn giận của Long Phù Nguyệt toàn bộ tiêu tán, cực lực xem nhẹ thân thể kia đã có chút nóng rực. "Không buông!" Hắn giống tiểu hài tử đang bướng bỉnh , ôm nàng thật chặc, xem ra như là true nàng đến mức nghiện.
167 Long Phù Nguyệt dưới nụ hôn sâu của hắn , cũng suýt nữa mất hết hồn phách, trong cơ thể giống như cũng có sự tăng vọt bắt đầu bắt đầu khởi động, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, suýt nữa rên rỉ ra tiếng.
168 "Trêu đùa? !" Phượng Thiên Vũ nhướng mày, bỗng dưng hắn đứng bật dậy, hắn đã bay tới trước mặt của nàng, ngón tay thon dài trắng noãn nâng cằm nàng lên, nguy hiểm nheo mắt lại: "Nàng thật sự nghĩ như vậy?" Khuôn mặt hắn lạnh cứng, khẩu khí đông cứng, trong tròng mắt lại hình như có một tia bị thương "Được! Ta đây liền như nàng mong muốn! Nàng cũng đừng hối hận!" Hắn phút chốc buông nàng ra.
169 Ba năm, nàng chỉ cần ba năm sẽ có liền tự do. Đến lúc đó nàng muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Cũng giống như một hiệp nữ, xông pha giang hồ, nói không chừng còn có thể đụng tới một người giống Trương Đan Phong (chuyện Trương Đan xưa, mời đọc 《 phiêu bạt hiệp ảnh lục 》, có mối tình thắm thiết đối với chính mình, sau đó hai người dắt tay sóng vai lưu lạc giang hồ, thật là chuyện cỡ nào thích ý? Vương gia, nàng mới không cần đâu đâu.
170 "Ai, thật là một tiểu ngu ngốc! Ta tự mình làm!" Phượng Thiên Vũ rốt cuộc chịu không nổi tay chân của nàng, đem trâm ngọc tự mình cài lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ bừng: "Hừ, chuyện mình có thể làm lại bắt người khác làm, không nói chính mình lười, lại nói người khác ngốc.
171 Nàng rời đi vài bước, ở sau lưng đánh giá một phen, wow, lại một tạo hình thục nữ mới mẻ, kiểu này phối hợp với quần áo, lễ phục dạ hội màu trắng , tham dự yến hội nhất định mê hoặc được nam nhân đệ nhất.
172 Nàng đang nghĩ tới, một gia đinh bỗng nhiên thở hồng hộc chạy tiến vào: "Phù Nguyệt cô nương, Vương gia nói ngươi đổi thân xiêm y lập tức theo hắn tiến cung.
173 Wow, Lục vương gia này nhìn qua vẻ nho nhã, nói chuyện cũng vẻ nho nhã , tao nhã nho nhã, là lọai hình bạch mã hòang tử tiêu chuẩn nha. Ha, xem hắn đối với một tiểu nha đầu như chính mình cũng khách khí như vậy, tư văn hữu lễ, đứa nhỏ này thực sự có giáo dưỡng, không tệ, không tệ, cũng không biết phương diện đối đãi nữ nhân có phải cũng tốt như hay không vậy.
174 Không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt liếc mắt một cái: "Thị nữ phải biết bộ dáng của thị nữ, miệng ngươi chảy đầy nước miếng, rất không quy củ!" "Lão Cửu, đừng hù dọa nàng, nàng dù sao đã từng là công chúa, nhất thời không quen cũng phải.
175 Phượng Thiên Vũ tự nhiên không biết trong đầu nhỏ của nàng lưu chuyển là ý niệm cổ quái gì, thấy nàng một bộ tư thế Lưu mỗ mỗ đại quan viên mà tiến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiến răng nghiến lợi , ra dáng khổ sở khó chịu, hơi có chút buồn bực.
176 Long Phù Nguyệt mang y phục thái giám trên người, đương nhiên không có tư cách ngồi xuống, đứng ở phía sau hắn, sơn trân hải vị này đối với nàng mà nói chỉ có thể nhìn xem.
177 Chờ đội vũ cơ kia lui ra, ông ta khoát khoát tay, cười mị mị nói: " Thiên Tuyền quốc Ta thiên uy hiển hách, dẫn tới tứ hải quy thuận, vị này là sứ giả của nước Diêu Quang liền chính là quốc vương nước Diêu Quang phái tới.
178 Vị sứ giả thi lễ một cái nói : "Đây là quốc bảo nước chúng tôi —— Mặc Ngọc Phật. Có thể bảo hộ quốc chủ thiên thu vạn năm, vận mệnh quốc gia hưng thịnh.
179 Phượng Thiên Vũ mỉm cười, lại quay đầu nhìn Long Phù Nguyệt: "Phù Nguyệt, nàng nói thử xem, vì sao không thể thu nhận?" Long Phù Nguyệt đương nhiên cũng nhìn thấy anh mắt khinh thường của những người ở nơi đây , trong lòng âm thầm căm tức, thực sự muốn phủi chạy lấy người, nhưng một đại họa trong nháy mắt sắp giáng xuống đầu, nếu nàng mặc kệ, tất cả những người ở đây có thể đều chết chắc rồi! Nàng rốt cuộc có chút không đành lòng, nhìn nhìn cái Phật tượng đen như mực kia , lúc này thời tiết đã là đầu mùa xuân, thời tiết trở nên ấm áp, trong đại điện lại đốt mấy lò sưởi ấm, nên toàn bộ trong đại điện ấm áp như mùa hè, lúc này khối băng bao quanh Phật tượng màu đen kia từng chút một đang bị tan ra chỉ cần dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ hòa tan.
180 Hàn Băng chưởng —— hắn cư nhiên luyện thành đọng nước lại thành băng Hàn Băng chưởng. Wow, loại võ công này chỉ có ở trong tiểu thuyết của Kim Dung mới nhìn thấy, nàng cư nhiên nhìn thấy ‘ sống động’.