221 Đến giờ phút này, Long Phù Nguyệt cũng biết cho dù là đem con hồ ly này bầm thây vạn đoạn đi chăng nữa, cũng không huỷ bỏ được khế ước gặp quỷ này. Không khỏi thở dài một hơi, trừng mắt nhìn tiểu hồ li: "Về sau ta nếu gặp được nguy hiểm, ngươi thật có thể cảm ứng được?" Tiểu hồ ly gật đầu thật mạnh : "Đúng! Đây là chỗ tốt của khế ước.
222 "Uy , ta nói Vũ Mao sư huynh, làm sao ngươi có rảnh sáng sớm tinh mơ , quang lâm đến nơi này của ta vậy? Qua hai ngày nữa không phải sẽ xuất chinh sao? Nhất định có không ít việc cần hoàn thành chứ?" Phượng Thiên Vũ duỗi đôi chân dài ra, lười biếng nhìn nàng một cái: " Nếu ta không đến, làm sao nàng có thể thu phục con hồ li tham ăn này?Nhanh đi nấu cơm, Đại gia đã đói bụng!" "Nấu.
223 Bịch một tiếng nhảy lên cái bàn, vươn móng vuốt nhỏ bé muốn thò tay vào bát canh lấy cá. Phượng Thiên Vũ mau tay nhanh mắt, nói từng tiếng: "Thối hồ ly, ai cho ngươi ngồi lên bàn ? Nơi đó có một bàn dành cho cẩu , đi vào trong đó ngồi !" Tiểu hồ ly nhìn thấy bàn ở góc tường dành cho cẩu , tuy rằng cũng rất sạch sẽ, rất được, nhưng tổn thương tâm của hồ ly thượng tiên như nó thật lớn , nó trợn tròn hai mắt đang muốn phóng điện.
224 Long Phù Nguyệt hiện tại phi thường buồn bực. Diêu Quang quốc ở Phương Nam , lại tôn sùng vu cổ thuật, như vậy nó không phải là thuộc về khí hậu rừng mưa nhiệt đới sao? Từ khi nào biến hoang mạc rồi? Hơn nữa còn là sa mạc mênh mông vô bờ! Long Phù Nguyệt cưỡi ở trên lưng Lạc Đà , đón nhận ánh mặt trời chói chang theo đội ngũ khó khăn đi vào trong sa mạc.
225 Phượng Thiên Vũ cũng không thèm nhìn tới nàng, thản nhiên nói: "Không được! Hiện tại đã sắp đến gần biên giới của Diêu Quang quốc , binh trọng thần tốc, càng nhanh đối với chúng ta càng có lợi.
226 Quân lệnh như núi đổ, nàng muốn không tuân theo cũng không được. Chỉ phải chạy đến trong đại trướng của hắn , trong đại trướng cư nhiên bày hai giường, Long Phù Nguyệt sớm mệt không chịu nổi, bổ nhào vào một giường trong đó, không đến nửa phút đã ngủ say sưa.
227 Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, nói : "Các ngươi xuất phát lại không thông báo cho bọn họ, vả lại binh lính của ngươi mặc áo giáp màu sắc giống như cát, troing sa mạc nếu không đến gần nhìn, nói không chừng nhìn không ra đâu.
228 Long Phù Nguyệt biết, lều trại này là phòng bếp trong quân ngũ , bởi vì là đêm khuya, quân sĩ sớm đã ăn cơm xong rồi, tại phòng bếp binh lính phía sau cũng có thể toàn bộ nghỉ ngơi, như vậy bên trong huyên náo như vậy là xảy ra chuyện gì ? Toàn bộ binh sĩ tuần tra đứng ở bên ngoài lều, thần sắc có một chút khẩn trương, tựa hồ bên trong có vật gì ly kỳ cổ quái.
229 "Cứu ngươi?" Long Phù Nguyệt có chút buồn bực: "Làm sao cứu ngươi rồi?" Thế nhưng Tiểu hồ ly lại thở dài thật sâu: "Nghĩ tới ta một thế hệ hồ ly đại tiên, suýt nữa bị một vò rượu làm chết đuối, may mắn ta lực lượng lớn, đem vò rượu cố gắng uống hết, nhưng uống nhiều lắm, như thế nào cũng ra không được, may mắn các ngươi đã tới.
230 Phượng Thiên Vũ thở dài: "Trong bảy nước, chỉ có dân tộc Diêu Quang có đất đai sinh trưởng tại sa mạc, thần bí nhất. Theo thám tử hồi báo, người trong nước Diêu Quang dân phong mạnh mẽ, bọn họ thờ phụng kính trọng nhất là đại vu sư của họ, theo như đồn đãi đại vu sư này có khả năng thay trời đổi đất.
231 Dưới cát truyền đến tiếng kêu thảm thiết nặng nề , một luồng máu tươi xông ra. Luồng cát kia đang kéo dài rất nhanh nhất thời bất động. Thân hình hắn đổi hướng như bay, gần như là thời gian một cái nháy mắt, tất cả các luồng cát đang di chuyển nhanh chóng đã bị hắn đâm xuống, đưa bọn họ đều đóng đinh ở trong cát.
232 Ở phía sau côn đồng còn trang bị một cái trục quay, trục quay này xoay tròn quanh phiến lá có chút giống quạt điện, công cụ này có thể tới lui rất nhanh.
233 Sắc mặt Long Phù Nguyệt trắng bệch, tránh ở phía sau Phượng Thiên Vũ , trong lòng ôm chặt tiểu hồ li kia, nàng khẩn trương rất dùng sức, thiếu chút nữa làm tiểu hồ li kia chết ngạt.
234 Long Phù Nguyệt hoảng sợ: "Hắn. . . . . . Hắn truy đuổi kẻ địch sao?" Tên tướng sĩ kia khẽ khom người nói : "Không sai! Nguyên soái dường như đã phát hiện một ít sơ hở của bọn họ, cho nên mang binh đuổi theo.
235 Long Phù Nguyệt nhìn ra ngoài một lúc, chợt nghe bên cạnh truyền đến một trận tiếng động rối loạn. Nàng bước đi tới nhìn thử, thì ra là Lạc Đà hành quân đều buộc ở nơi đó, ánh bình minh đã ở trên người chúng nó ánh lên một tầng vòng ánh sáng kim hồng sắc bảo vệ.
236 Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, một trận gió nhẹ thổi qua cồn cát, cát mịn liên tiếp cuồn cuộn nổi lên , trên bầu trời xanh xa xa, dần dần biến thành một mảnh sắc ố vàng.
237 Long Phù Nguyệt ôm chặt tiểu hồ ly, nằm ở trên lưng Lạc Đà , bị gió thổi mắt gần như mở không ra. Mắt thấy một luồng cát vừa di chuyển liền có thể thấy xuất hiện một tòa núi cát phía trước cách đó không xa, vòng qua chỗ núi cát ngồi này, phía trước xuất hiện một tòa thành hoang vu rách nát, cùng một ít phòng ốc tường đổ vách xiêu.
238 Trương Vân Long chỉ huy binh sĩ đem Lạc Đà nằm một vòng ở chung quanh , tam quân tướng sĩ đều nằm ở vòng trong, tay nắm lại, phòng ngừa bị gió to thổi bay.
239 Móng vuốt của tiểu hồ ly mãnh liệt đào bới, rốt cuộc lộ ra một cái thân thể dính đầy cát vàng, còn có máu từ trên người nàng chảy xuống, thấm vào lớp cát dưới thân, tiểu hồ ly ngửi ngửi một chút, dùng móng vuốt phủi phủi, lại dùng cái lưỡi liếm liếm.
240 Nàng hé ra đôi môi khô khốc, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đât, Chợt thấy dưới đầu gối đau nhói, giống như đụng trúng cái gì đó, nàng có chút buồn bực, lấy tay bới ra, không khỏi thét chói tai.