281 Phượng Thiên Vũ hơi khẽ cau mày: "Không được, bên trong không biết có cái gì nguy hiểm, công phu của nàng không cao, vẫn là ngoan ngoãn chờ ở nơi này.
282 Thành trì, không có sự sống giờ phút này ở trong mắt nàng nhìn thấy, lại phảng phất giống như địa ngục gian xảo kì dị. Bức tường thành bằng đá cao vút kia, giống như cửa lão già gian xảo đầu bạc phơ , nhưng cửa thành rộng mở , lại giống như miệng địa ngục, đang chực chờ cắn nuốt người.
283 Đây là —— Tiếng sáo rất quen thuộc ! "Đại sư huynh? !" Long Phù Nguyệt kìm lòng không đậu kêu lên. Giọng của nàng không nhỏ, gần như vài trăm người ở hiện trường cũng đều nghe thấy.
284 Nhìn những binh lình vẫn cặm cụi đi về phía trước như cũ, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh ở phía sau. Đến nước này, Long Phù Nguyệt cũng chỉ có thể giả ngu, đi theo phía sau đội ngũ, nàng cũng muốn nhìn xem tiếng sáo này muốn đem bọn họ dẫn tới nơi nào.
285 Nói vậy bọn họ cũng đang thấy gia đình bọn họ đang cùng nhau an hưởng hạnh phúc thanh bình…. Tiếng sáo lại từ từ vang lên, làn điệu lần này cũng là thật là dồn dập, bi thương, giống như trống trận đang thúc giục.
286 Một tiếng rít bỗng nhiên vang lên. Tiếng rít này thình lình xảy ra, lại vang dội vô cùng, giống như xe lửa kéo còi hơi vang lên, gần như chấn động điếc lỗ tai Long Phù Nguyệt.
287 Tiếng sáo bỗng nhiên dừng một chút, có một tia hỗn độn. Tiếng huýt gió của Tiểu hồ ly nhân cơ hội đè lên. Rốt cục chế trụ tiếng sáo. Tuy rằng tiếng huýt gió càng ngày càng vang, cảnh trí xung quanh nhanh chóng biến hóa.
288 Nhưng là chỉ là cười nhẹ một tiếng, nhớ tới Phượng Thiên Vũ còn không rõ tung tích, nàng lại nhíu mày, vội vàng nói : "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm kiếm Nguyên soái.
289 Sương mù ban nãy vẫn còn mờ mịt, Long Phù Nguyệt đã muốn thấy rõ, cửa thành ở trước mắt không đến một trăm mét. Hơn nữa con đường này vừa thẳng vừa đều, không cần quanh co.
290 Long Phù Nguyệt gật gật đầu: "Chúng ta cùng nhau xông ra trước đi nói sau. " Trương Vân Long lúc này rốt cuộc bất chấp cái gì nam nữ hữu biệt, lôi kéo một bàn tay Long Phù Nguyệt, lại đi thẳng về phía trước.
291 Lôi kéo Long Phù Nguyệt bỏ chạy. Vẫn chưa chạy được hai bước, trên đỉnh đầu có một ngón gió vù vù thổi qua. Cổ Long đã ngăn cản con đường hai người đi đến.
292 Con Cổ Long kia tựa hồ không cam lòng mỹ thực đến miệng cứ đào tẩu như vậy, rống lớn một tiếng, lại muốn nhào đầu về phía trước. Tiếng sáo kia lại hợp thời vang lên.
293 Người tới chính là Phượng Thiên Vũ, thân thể hắn cũng hơi có chút run run, ôm nàng thật chặt : "Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, là ta không tốt, ta sẽ không bỏ nàng lại.
294 Trương Vân Long cũng từ từ tỉnh lại, hắn đau đến sắc mặt trắng bệch, lại không kêu lên một tiếng. Nhìn thấy thân ảnh Phượng Thiên Vũ, hắn than dài một hơi.
295 Bài hát 《 Đứng ở trên đồi cao 》 cao vút, dũng cảm, làm người ta phấn chấn. Bị từ cổ họng Long Phù Nguyệt gào thét ra ,lại trở thành một loại phong tình thô ráp.
296 Thanh âm già nua kia bỗng nhiên tru lên : "Cổ Nhược, là ngươi cố ý ! Ta với ngươi luôn luôn bất hòa, cho nên ngươi mới có thể thấy chết mà không cứu!" Âm thanh trong trẻo kia nhẹ nhàng trào phúng: "Cũng không phải ta thấy chết không cứu, mà là Cổ Long này của ngươi rất ác, nó đã ăn sâu vào tâm ngươi, nên không thể cứu.
297 Phượng Thiên Vũ nắm tay Long Phù Nguyệt đứng ở dưới đài cao, ven đường lại bị Long Phù Nguyệt bài trừ mấy đạo cổ chắn. Long Phù Nguyệt cuối cũng cũng gặp lại được vị Cổ Nhược đại vu sư kia.
298 "Nếu ta không muốn thì sao?" Lông mày Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch. Hoàng đế kia còn chưa kịp nói, tiếng nói đại vu sư thản nhiên vang lên: "Cửu vương gia, ngài đừng quên, mấy trăm người của ngài còn vây ở trong kết giới của ta.
299 Cổ Nhược thản nhiên liếc Phượng Thiên Vũ liếc mắt một cái: "Các hạ đã nhận lầm người, ta không phải sư huynh của các hạ. " Phượng Thiên Vũ cười ha hả: "Vô luận huynh có thừa nhận hay không, ta cũng xem huynh là sư huynh của ta.
300 Đúng vậy, nàng quả thật thích hắn, hơn nữa —— Chính xác là càng ngày càng thích hắn. Nhưng , nàng cũng rất sợ, rất sợ bản thân mình sẽ thật sự yêu hắn, rất sợ hắn về sau sẽ phụ bạc nàng.