261 Miệng nó phun ra từng chuỗi phù chú, mặt cát dưới chân rung chuyển không ngừng, thế nhưng từ dưới cát chui ra vô số cương thi, giương nanh múa vuốt hướng về kia mười mấy tên mã tặc xông đến! Mấy tay đạo tặc kinh hãi, thanh đao trên tay chém tới, lại vượt qua cương thi, như là chém vào không khí.
262 Long Phù Nguyệt nghe hắn ngay tại lúc quan trọng như thế này lại khoanh tay đứng nhìn, nhưng lại nói ra những lời nói đầy ẩn ý như thế. . . , không khỏi ngẩn ngơ.
263 Mặt khác hắn thấy mấy người đồng bạn đang cùng Long Phù Nguyệt càng đấu càng hăng, không đề phòng hắn lâm trận phản chiến, giật nảy mình, nhìn công phu mà ngây người một lúc lại để cho hắn chém chết hai người.
264 Tiểu hồ ly sớm nhảy ra, rung đám lông trắng lên trên người , dương dương đắc ý nhìn Long Phù Nguyệt. Long Phù Nguyệt lại ngơ ngác đứng ở nơi đó, hai mắt đăm đăm: "Ta —— Ta đã giết người.
265 Người nọ hơi hơi ho hai tiếng, cũng ý tứ ăn một chút, thở dài một hơi: "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm để đi. "Long Phù Nguyệt cũng thật là mệt mỏi, gật gật đầu, tựa vào trên cồn cát, đã ngủ.
266 Người nọ rốt cuộc đem nàng bỏ lại! Hừ, nói cái gì "Không chết cũng không bỏ ngươi xuống", thì ra đều là gạt người ! Trách không được hắn để ình học được tự cứu, thì ra hắn sớm đã có tâm ý muốn bỏ nàng lại! Ô ô ô, về sau nàng lại phải ở đây, trong sa mạc một mình chiến đấu hăng hái rồi!Đúng rồi, lương khô cùng nước trong đâu? ! Cái tên kia, sẽ không đem toàn bộ mang đi chứ? !Nàng quýnh lên lại chạy về, nơi đó vài cái túi nước lẳng lặng nằm yên cùng mấy túi lương thự.
267 Đến mức độ này, Long Phù Nguyệt cũng chỉ có dựa vào chính mình. Cũng may hiện tại thức ăn nước uống sung túc, nàng nhất thời không sợ bị chết khát hay đói chết.
268 Lại đi tiếp hai ba canh giờ, Long Phù Nguyệt đang bị mặt trời chiếu có chút choáng váng, tiểu hồ ly bỗng nhiên dựng hai lỗ tai lên, nghiêng tai nghe xong vừa nghe, kêu lên: "Không tốt! Giống như lại có một đại đội nhân mã đang đến!" Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi: "Không phải là mã tặc chứ?" Vội vàng tìm một cồn cát ẩn thân , ngẩng đầu nhìn lên.
269 Hôm đó hắn truy kích đám đào binh của Diêu Quang quốc, men theo dấu chân đám đào binh này tìm được một căn cứ bí mật được thiết lập của nước Diêu Quang.
270 Đang ở thời điểm sốt ruột, vài tên tướng sĩ dưới tay hắn mang theo một dẫn đường khác cũng tới bắt đầu đi tìm kiếm hắn Đến giờ phút này, hắn cũng không có biện pháp khác, chỉ phải trước cùng binh lính hội hợp một chỗ, may mắn hắn có một bản lĩnh truy tìm tung tích kinh người, lại có một đôi chó săn, tuy rằng mất không ít công sức, nhưng cuối cùng là tìm được một ngôi thành hoang phế có quân doanh đang trốn trong đó.
271 Long Phù Nguyệt một lần nữa trở lại trong ngực của hắn, nghe hơi thở đặc biệt trên người hắn, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm. Hai ngày này nàng thật sự là bị khổ nhiều lắm , tâm vẫn thắc thỏm lo âu, giờ phút này được tình nhân ôm ấp vào lòng, nàng liền rốt cuộc duy trì không được, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
272 Long Phù Nguyệt thở dài một hơi, liền đem mấy chuyện đã trải qua mấy ngày nay nói một lần, mặc dù là vài ngày ngắn ngủn, nàng cũng đã ở giữa lằn ranh sinh tử lăn qua lại vài lần, tài ăn nói của nàng lại tốt, kể chuyện phong phú, sinh động như thật.
273 "Lãng tử háo sắc? !" Ánh mắt Phượng Thiên Vũ nghiêm túc, ngón tay như bạch ngọc mơn trớn cánh hoa môi của nàng: "Tiểu nha đầu, nếu như ta là tên lãng tử háo sắc, nàng cho là nàng cho tới bây giờ còn có thể bảo trì trong sạch của nàng sao?" "Ta.
274 Phượng Thiên Vũ vốn chỉ là muốn trừng phạt nàng một chút, lại không nghĩ rằng môi của nàng là hương thơm thơm ngọt như thế, làm cho hắn không nhịn được trầm luân.
275 ( *Phong phong quang cảnh : Làm nổi tiếng, nở mày nở mặt) Bộ dáng của hắn như là đang tuyên thệ, vẻ mặt vô cùng đứng đắn. Lại có một loại tình thế bắt buộc ngang ngược.
276 Phượng Thiên Vũ biết, càng tiếp cận Thận Ngọc thành, nguy hiểm càng lớn, không xác minh tình huống phía trước, quyết không thể dễ dàng đi tới. Liền mệnh lệnh cho đại quân rời hai mươi dặm hạ trại, đem Thận Ngọc thành xa xa bao vây lại.
277 "Không phải Thận Ngọc Thành? Chẳng lẽ chúng ta đi sai phương hướng rồi?" Phượng Thiên Vũ cũng có một ít buồn bực, hắn lấy bản đồ ra nhìn một cái, lại lấy la bàn ra định một chút phương vị: "Hẳn là đúng vậy a, Thận Ngọc thành nên ở trong này!" Trương Vân Long gãi gãi da đầu: "Nhưng.
278 Những binh lính này vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh, mặc dù đang trong sương mù dày đặc, nhưng đội hình không hề bấn loạn chút nào. Nhưng cho dù Long Phù Nguyệt đang ở giữa đội ngũ, nhưng gần như không thể nhìn thấy người đang đnưgs trước mặt và phía saucura mình.
279 Mày Phượng Thiên Vũ nhíu lại, không biểu hiện gì nhìn người dẫn đường, thanh âm của người dẫn đường đã có chút run lên: "Phải. . . . . Là lỗi của thuộc hạ, chúng ta, chúng ta tiếp tục đi, nhất định có thể trở về.
280 Trái tim của Long Phù Nguyệt đập dồn dập, nhặt chiếc la bàn lên, nhưng nhìn mãi không thấy có gì lạ. Hay là quỷ thành này có từ trường gì đó sao ? Làm cho la bàn cũng không nhạy rồi? Đội ngũ có chút xôn xao , mỗi người xanh cả mặt, trong đôi mắt tất cả đều là hoảng sợ.