241 Long Phù Nguyệt xoa xoa đầu nhỏ của tiểu hồ ly: “Tiểu hồ ly, ngươi không phải đại tiên hay sao?Có thể hay không biến ra chút nước đi?Ta khát muốn chết rồi!”Tiểu hồ ly liếc nàng một cái, cứng rắn nói: “Không có!”Long Phù Nguyệt tức giận mở to mắt nhìn nó: “Người ta là đại tiên không phải đều có thể biến ra nhiều thứ này nọ hay sao?Ngươi ngay cả nước cũng biến không được?! Hồ ly vô dụng!”Tiểu hồ ly trợn tròn đôi mắt xanh rờn: “Ngươi cho ta là đại tiên vạn năng sao? Cái gì cũng có thể biến ra? Các đại tiên khác không phải biến ra đồ vật, mà là lấy ra từ nơi khác, dùng Chướng Nhãn pháp mà thôi! Ngươi thấy Tôn Ngộ Không biến ra cơm cho sự phụ hắn ăn hay là đi khất thực a?Hắn tài giỏi như vậy sao còn không biến ra cơm a!”“Còn có…….
242 Long Phù Nguyệt vỗ vỗ đầu nó: “Không cần đau lòng, mọi sự đều có số mệnh, nếu ngươi đã xuyên qua nơi này, có thể hóa giải được một chút đạo kiếp của ngươi.
243 Chỉ là cảm giác khát khô cổ chưa giảm xuống, môi của nàng sớm đã khô nứt, giờ phút này ngay cả lưỡi cũng có cảm giác khô nứt, bây giờ nàng một câu cũng lười nói.
244 Tiểu Nguyệt Nguyệt“Đàn sói?” Long Phù Nguyệt suýt nữa bị dọa ngất đi. Nàng xem không ít sách nói về nguy hiểm trên sa mạc, đương nhiên cũng biết trong sa mạc đụng phải sói là loại kết quả nào.
245 Tiểu Nguyệt NguyệtBầy sói bỗng nhiên dừng lại cước bộ, nhìn trọn bốn phía cồn cát. Trong đêm tối, ánh mắt chúng giống như là quỷ lửa, thỉnh thoảng ở miệng chúng còn có nước miếng chảy xuống, cái loại mùi đặc trưng của đám sói bay vào trong mũi, gần như muốn làm Long Phù Nguyệt ngất đi.
246 Đám sói sững sờ một chút, bỗng nhiên tru lên, có mấy con sói như lốc xoáy bổ nhào về phía trước. Chúng nó còn chưa đến trước mặt Long Phù Nguyệt, tảng đá nhỏ bên cạnh nàng lăn một vòng biến lại thành tiểu hồ ly, tiểu hồ ly bổ nhào vào lòng Long Phù Nguyệt, một đạo ánh sáng xanh nhạt hiện ra, tạo thành một tầng màng bảo hộ xung quanh thân nàng.
247 Nàng cắn răng một cái, sờ soạng tiểu hồ ly một phen: "Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Ngươi nếu như có thể trốn liền chính mình trốn đi. " Tiểu hồ ly trên chóp mũi tất cả đều là mồ hôi, thân thể nho nhỏ run rẩy càng ngày càng lợi hại, cũng là không chịu lùi bước: "Không được! Ta nếu vứt bỏ chủ nhân một mình chạy trốn, sẽ làm đồng loại của ta chê cười !" Lại qua ước chừng nửa canh giờ, trên người tiểu hồ ly da lông đã muốn chảy mồ hôi ướt đẫm, mà lớp màng kia cũng càng ngày càng mỏng, có nhiều lần, móng vuốt sói gần như muốn chạm đến da thịt Long Phù Nguyệt.
248 Tình cảnh này vô cùng quỷ dị, Long Phù Nguyệt gần như xem ngây người, nàng tuy rằng không biết người nọ là kẻ địch hay là bằng hữu, nhưng tối thiểu sẽ không táng thân trong bụng sói.
249 Thân hình Bạch y nhân phía trước hơi ngừng lại một chút, bỗng nhiên dừng lại. Nhân cơ hội đang ở trước mắt, Long Phù Nguyệt mặc dù mệt, cũng gắng chạy tới.
250 Người nọ khẽ nhướng mày mỉm cười, không thấy hắn dùng tuyệt chiêu gì, hắn đã làm cho tiểu hồ ly nói ra. Tiểu hồ ly kinh hoảng, cho là hắn có ý định gì với mình, trên người ánh sáng màu lam chợt lóe, người nọ không nghĩ tới nó cư nhiên lại phóng điện, mỉm cười vẫy tay, tiểu hồ ly rơi trên mặt đất.
251 Người nọ đang mỉm cười bỗng dừng lại, trán tóat ta một tia hắc tuyến. Nha đầu kia, đây là ý tứ gì? ! Khuynh quốc khuynh thành không phải so sánh mỹ nữ đấy sao? Nàng tại sao lại so sanh hắn như vậy? Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn nàng: "Làm sao ngươi lại ở chỗ này? Sư phụ ngươi đâu?" Long Phù Nguyệt con mắt vòng vo vừa chuyển, nàng hiện tại không biết thân phận người trước mắt, cũng không dám tùy tiện nói lời nói thật, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, nửa thật nửa giả nói: "Ta là cùng sư huynh đến nơi đây.
252 "A? !" Long Phù Nguyệt sợ đến mức tim gần như ngừng đập:“Không phải ngươi muốn ném ta lại mặc kệ chứ? ! Không cần a, tốt xấu gì ta và ngươi cũng từng quen biết đúng không? Sao ngươi có thể nhẫn tâm mặc kệ ném ta lại? Ngươi nhất định sẽ không nhẫn tâm như vậy đúng không? Ngươi là đại hiệp a.
253 Một thanh đao nhỏ sáng như tuyết ném vào dưới chân của nàng: "Đi thôi. Cho ngươi nửa canh giờ, có thể dung hết sức lực cắt được bao nhiêu thịt sói có thể mang theo.
254 Ánh mắt người kia lạnh lẽo nhìn nàng bận trước bận sau, không hề có chút ý tứ muốn hổ trợ. Tiểu hồ ly nổi giận, đôi mắt xanh biếc trợn trừng nhìn hắn: "Uy , ngươi là một đại nam nhân, một chút việc cũng không giúp? Ngươi thực sự muốn nhìn một nữ hài tử bận trước bận sau ?" Nét lạnh nhạt hờ hững trong đôi mắt người kia hoàn toàn không có một tia xao động, thản nhiên nói: "Không ai ép nàng làm.
255 Long Phù Nguyệt môi vừa khô vừa nóng, có chút máu tươi chảy ra. Khát khô cổ —— Giống như ác ma cùng nhau giày vò nàng, làm uốn hét to, lại kêu không được.
256 Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, không biết hắn muốn làm gì. Người này không phải là khát điên rồi chứ, đến một góc cây cũng không tha sao? Người nọ nhìn nhìn rễ cây, trên mặt hơi có chút sắc thái vui mừng.
257 Long Phù Nguyệt thở ra một hơi, rốt cục yên tâm. Nàng có thể kiên trì đến nơi đây, đương nhiên là sẽ không chết. Tuyệt đối sẽ không để ình chết ! Giờ phút này hai chân nàng đau toàn tâm, nhịn không được đem giầy cỡi ra, nhìn một cái, không ngoài dự kiến của nàng, hai chân của nàng lấm tấm đầy những vết máu.
258 Người này nhìn nàng một cái, đem áo choàng màu trắng trên người cởi ra, đưa cho nàng: “Mặc vào đi. ” Long Phù Nguyệt ngẩn ra, thấy hắn bên trong chỉ mặc một lớp áo mỏng: “Huynh….
259 Long Phù Nguyệt sửng sốt, mới biết mình nói lỡ lời, người này tuy rằng nhìn qua không giống người xấu, nhưng rốt cuộc thân phận rất bí ẩn, không biết rõ lai lịch của hắn trước, nàng vẫn là không cần mù quáng nói ra thân phận của mình.
260 Cưỡi ngựa thành thục, những thanh đao hắt ra ánh sang lạnh lẽo, khí phách mạnh mẽ, khuôn mặt đen hung ác……Tất cả đều nói lên thân phận của bọn họ____Đạo tặc sa mạc! Long Phù Nguyệt sợ tới mức suýt nữa té xuống hồ cát.