181 Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên đi lên phía trước, cười híp mắt nhìn hắn: "Theo ngươi nói như vậy, chúng ta vẫn là oan uổng ngươi? Mặc Ngọc Phật này của ngươi cũng không phải Côn Trùng ngọc?" Vị sứ giả hừ một tiếng: "Đương nhiên không phải! Đều là do tiểu nha đầu kia ở nói hươu nói vượn, không tin ngươi có thể cho băng hòa tan, thử xem xem.
182 Long Phù Nguyệt thấy ông ta lại ra uy phong hoàng đế , nhịn không được lạnh lùng cười: "Vạn tuế gia, nếu không phải vừa rồi nô tài ta đây vọng ngôn, hiện tại trên đại điện tất cả đều là tử thi rồi!" Lông mày lão hoàng đế cau chặt lại, nha đầu kia, rất kiệt ngao bất tuân rồi! Ông ta đang muốn mở miệng giáo huấn nàng một phen.
183 Mọi người ở bên ngoài nhìn vào, trong lòng đều là đập bịch bịch, không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Lại qua một lát, luồng khói đen rốt cục rời khỏi thân mình sứ giả kia.
184 "Ta đối thứ này cũng chỉ là nghe nói mà thôi, cũng không có chân chính gặp qua, cho nên thật sự không biết phương pháp xử lý. Nhưng mà, ta có đọc qua trong sách loại Côn trùng ngọc này gặp được cực nóng mới có thể biến thành luồng khói đen, ăn thịt người, một khi bên trong không còn có nhiệt độ gì đó cao hơn bình thường , nó lại sẽ khôi phục nguyên trạng.
185 "A? !" Long Phù Nguyệt ngây người, như thế cũng quá nhanh đi! Cư nhiên từ chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, lập tức thành quận chúa rồi! Ha ha, nói như vậy, nàng về sau không bao giờ chịu đựng sự tức giận của Phượng Thiên Vũ nữa ? Nàng vẫn không tin mình sẽ có vận tốt như vậy, còn chưa tới kịp nói chuyện, lão hoàng đế kia lại ném một quả bom nặng kí đến : "Vũ nhi, trẫm đem nàng tứ hôn cho con, sau khi thành hôn , nàng sẽ là Vương Phi của con.
186 Long Phù Nguyệt thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn tự do, thỉnh vạn tuế gia thành toàn!" "Tự do?" Ánh mắt lão hoàng đế híp mắt nhíu lại, trong đôi mắt hiện lên một chút ánh sáng lợi hại : "Chẳng lẽ làm Vương Phi sẽ không tự do? Ngươi một lòng muốn tự do, hay là —— Ngươi muốn quay về Thiên Cơ quốc của ngươi ?" Thanh âm của ông ta lạnh như băng và thâm trầm, hình như có nồng đậm sát khí lộ ra.
187 Lão hoàng đế gật gật đầu, mỉm cười nói: "Cô nương quả nhiên rất hiểu đại nghĩa, không uổng công trẫm trọng đãi ngươi. Diêu Quang quốc này đáng giận như thế , công nhiên khiêu khích tôn nghiêm nước Thiên Tuyền của ta , nếu như không thảo phạt nó, nếu thế thật sự sỉ nhục! Long Phù Nguyệt, trẫm ra lệnh cho ngươi cùng Cửu hoàng tử xuất chinh, thảo phạt Diêu Quang quốc, cho Diêu Quang quốc một bài học!" "Dạ!" Long Phù Nguyệt vô ý thức đáp ứng, chờ đáp ứng xong, mới hiểu rõ lão hoàng đế đã nói cái gì, không khỏi mở to hai mắt.
188 Long Phù Nguyệt vụng trộm nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt một cái, còn chưa kịp nói chuyện, Phượng Thiên Vũ lại tiến lên một bước, thản nhiên nói: "Phụ hoàng, Long Phù Nguyệt hiện tại đã là quận chúa tôn quý, mặc dù là ở tạm quý phủ của nhi thần , chỉ sợ cũng không ổn, sẽ để nguời bàn luận, sẽ làm thanh danh của quận chúa có trở ngại.
189 Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cũng cười khuynh quốc khuynh thành: "Quận chúa, thỉnh. " Hơi ngửa đầu, một chén rượu đã thấy đáy. Long Phù Nguyệt học bộ dáng của hắn, cũng hào khí bưng lên đến uống một hơi cạn sạch.
190 Phượng Thiên Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn nàng: "Ai nói với nàng là hai chén ? Bình thường lên chức bao nhiêu cấp, liền uống bao nhiêu chén, nàng bây giờ từ một thị nữ trực tiếp lên tới quận chúa, chính nàng tính thử xem, đây là thăng bao nhiêu cấp? Nên uống bao nhiêu rượu?" Choáng váng! Long Phù Nguyệt nhất thời một đầu hắc tuyến.
191 Lời này hắn đương nhiên là không thể nói ra được. Cho nên hắn chỉ lạnh lùng cười nhẹ một tiếng, không nói gì. Lão hoàng đế nhìn nhìn Long Phù Nguyệt, càng thêm cảm thấy nha đầu này không đơn giản.
192 Thái tử cau chặt mày, cả giận nói: "Rất không quy củ! Phụ hoàng, cho nha đầu này một ít giáo huấn!" Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn thái tử liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Đại ca, quận chúa cũng chỉ là đang giúp vui.
193 Trong mắt lão hoàng đế có ánh sáng sắc bén chợt lóe, bỗng nhiên khẽ cười lên: "Vũ nhi, ngươi cố ý đem nàng quá chén sao? Ngươi đủ thông minh!" Phượng Thiên Vũ thong dong cười: "Phụ hoàng quá khen, là nha đầu này tự mình không biết lượng sức uống nhiều quá.
194 Tay nhỏ bé của nàng chỉ lên mũi hắn: "Ngươi là cố ý là phải không? Thấy ta được phong làm quận chúa nên khó chịu, cho nên mới muốn đem ta quá chén để cho ta sơ xuất làm trò cười cho thiên hạ, làm cho ta xuống đài không được! Ngươi là cố ý , ngươi tuyệt đối là cố ý !" Phượng Thiên Vũ vuốt ve tay nhỏ bé của nàng, lành lạnh nói: "Ai biết rượu phẩm của nàng lại kém như vậy? Nàng cũng làm ta giật cả mình.
195 Phượng Thiên Vũ hé ra khuôn mặt tuấn tú lại biến thành có chút xanh mét, hắn lành lạnh nhìn nàng: "Tiểu nha đầu, nàng không tin?" Long Phù Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười khanh khách nói: "Trên đời này không có nhiều chỗ ở cho quỷ như thế? Đều là do người tự mình dọa chính mình.
196 Long Phù Nguyệt trơ mắt nhìn bóng lưng của bọn hắn ở góc đường mềm rủ xuống biến mất, trong lòng cảm thấy bồn chồn: "Nha , hay là trong ngôi nhà này thực sự có quỷ? Nếu không, bọn họ tại sao lại chạy vội vã như vậy?" Nàng kìm lòng không đậu rùng mình một cái.
197 Long Phù Nguyệt không dám đi sâu vào trong, liền dừng lại tại ba gian đại sảnh kia. Long Phù Nguyệt đốt ngọn nến lên, cắm nến ở phía trên, bắt đầu xem cách bài trí trong sảnh.
198 "Ngươi, hù doạ chết người a! Phù Nguyệt đừng. . . Đừng sợ, là gió. . . gió mà thôi. " Nàng liều mạng cổ động chính mình. Lại một ngụm khí lạnh từ sau lưng thổi qua, Long Phù Nguyệt thoáng chốc kinh hoảng nhảy dựng lên, đột nhiên xoay người, nhưng vẫn như vậy cũng không thấy gì.
199 "Sớm biết như thế này, ta sẽ không đến đây, còn không bằng ở chỗ quý phủ của Tiểu Vũ mao. " Trong lòng Long Phù Nguyệt vô cùng hối hận. Phanh! Cửa phòng bỗng nhiên đóng lại một cách đột ngột.
200 Nhưng đó bất quá chỉ là gió, ‘Một luồng gió lạnh khó hiểu, vì sao loạn làm cho người ta sợ hãi. ’ Long Phù Nguyệt quả thực là hận thấu xương cơn gió này, răng cắn môi, tay trái đỡ ngực.