1 “Dù mỉm cười xinh đẹp nhưng vẫn thanh lãnh như vậy, quả nhiên rất hợp với tên nàng. ”
Hắn nói xong liền ngã xuống, chết dưới chân ta.
Tên ta là Yên Linh.
2 Khi ta đi vào Tây Song Mộng, Lạc Vân đang uống rượu.
“Hắn chết rồi sao?” Chàng hỏi.
“Đã chết. ” Ta đáp.
“Biết vì sao ta muốn ngươi giết hắn không?” Lạc Vân cười tàn khốc.
3 Ta không thích ánh trăng, nó luôn tự cho mình là thanh tịnh lạnh giá, nhưng kỳ thật lại mang nét dịu dàng vĩnh viễn không đổi.
Thế nên ta căm ghét tình cảm, căm ghét tất cả những thứ gì có tình cảm, bởi vì ta vĩnh viễn không thoát được tình cảm chôn chặt dưới đáy lòng.
4 Hàm Tình xuất hiện, ta không lường trước được.
Thành trì vững chắc nhiều năm trong lòng Lạc Vân chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn sụp đổ.
Khi nét cười hiện ra, ta nghe thấy tiếng hoa nở.
5 Hãy quên đi. ” Ta đã khôi phục bình tĩnh, nhìn Lạc Vân say sưa như chết, rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
“Ta nhìn thấy Ngọc Nga, nàng không chết… không chết.
6 “Ha ha ha! Ta không quên, ta sẽ không quên. ” Lạc Vân điên cuồng cười lớn.
“Ta không cho phép bất kỳ kẻ nào yêu ngươi, ta lại càng không yêu ngươi.
7 Sáng hôm sau, ta cầm loan đao của mình đi vào trong sương sớm mờ mịt.
Nhạc Hàm Tình không có võ công, tuy nàng là con gái của bang chủ phái Thái Sơn Nhạc Đông Lâm.
8 Hoàn Sơn Thủy Điều, ngày tàn không mây.
Hàm Tình gặp nạn, chờ quân trông chừng.
Ta đưa hai lượng bạc, cầm tờ giấy ta nhờ thầy tướng số viết hộ lên.
9 Đánh!
Loan đao bay ra khỏi tay ta, Âu Dương Thủy Địch hừ một tiếng, đao của y cắm vào ngực ta, đúng lúc này, loan đao của ta bay trở về, từ phía sau đâm vào tim y.
10 Từ đó về sau, Lãnh Nguyệt loan đao của Lãnh gia lại xuất hiện trên giang hồ, kẻ dùng đao là một kẻ điên, nhưng đao pháp của hắn cực kỳ cao minh, hắn là ma đầu giết người, khiến cho ai nấy trên giang hồ nghe thấy cũng sợ mất vía.