1 Hôm đó, Dương Chiêu đang vắt hết trí óc để nghĩ cách tu bổ một món đồ gốm thì có điện thoại. Người gọi điện là em trai Dương Chiêu – Dương Cẩm Thiên, giọng chắc nịch thông báo cho cô một tin – nó lại vào đồn cảnh sát.
2 “Tài xế đánh người là anh phải không?”Dương Chiêu vừa dứt lời, hai cảnh sát kia cũng hơi sửng sốt. Cảnh sát Vương phản ứng trước, mặt đầy ý cười nhìn Dương Chiêu: “Đánh gì đâu, lôi kéo vài cái thôi mà, chúng ta giải quyết riêng là được.
3 Dương Chiêu không ra khỏi nhà đã gần ba ngày, cô cảm thấy có khả năng mình sẽ phải ở cùng cái bát vỡ này hết cả đời mất. Việc phục chế của cô đã tiến hành được phân nửa đoạn đường, cái chén vỡ này đã ở bên cô hai tháng rồi.
4 “Anh tài xế, có đi khu Hoa Khải Kim không?”Lái xe nhìn cô, do dự một chút, Dương Chiêu đang nghĩ sẽ bị từ chối, ai ngờ lái xe im lặng một lát sau đó nhìn cô gật đầu, khẽ nói: “Lên xe đi.
5 Cuối cùng Trần Minh Sinh cũng phải thỏa hiệp. Bọn họ đẩy xe đỗ lại ven đường… Thật ra Dương Chiêu cơ bản chỉ vịn hai tay có mà thôi, vào lần thứ hai đẩy xe cô choáng váng đến mức gần như ngã sấp xuống đất, tất cả đều do một mình Trần Minh Sinh gắng sức đẩy.
6 Trong khoảnh khắc, Dương Chiêu cảm thấy rất kỳ lạ. Cô vẫn chưa nhìn kỹ Trần Minh Sinh. Tuy rằng đã nói chuyện với anh, cũng đã mang anh về nhà trú mưa, nhưng thực sự cô chưa bao giờ nhìn kỹ mặt anh.
7 “Anh còn đi được không?”Dương Chiêu nắm lấy cánh tay Trần Minh Sinh, cánh tay của người phía sau gồng cứng ngắc. Khuôn mặt Trần Minh Sinh trắng bệch, cố gắng ổn định cơ thể.
8 Bác sĩ Trương lấy thuốc về rất nhanh, đưa một túi lớn cho Trần Minh Sinh. “Thuốc uống, thuốc bôi tôi nói với cậu cả rồi, cách dùng cậu cũng đã biết. ” Ông vẫn muốn khuyên Trần Minh Sinh nằm viện, “Tiểu Trần à, cậu đừng miễn cưỡng chịu đựng, mấy ngày sau nếu không bớt sưng viêm thì nhất định phải quay lại, đây không phải chuyện đùa đâu.
9 Lại mất thêm một giờ để trở về Hoa Khải Kim, Dương Chiêu để xe trong gara, xách cái chân giả lên nhà. Đây là lần đầu tiên cô vác một cái chân người về nhà, trên đường đi cô cũng không kiềm lòng được, tránh né những người qua lại.
10 Trần Minh Sinh nhận lấy ly, nhưng anh không uống. Anh cầm ly nói với Dương Chiêu: “Cô Dương, cô trả lại chân giả cho tôi đi, cứ như thế này tôi bất tiện lắm.
11 Trần Minh Sinh hỏi: “Cô tới đây làm gì?”Anh nghĩ lý do duy nhất Dương Chiêu đến đây là vì chuyện đó, nhưng anh không thấy Dương Chiêu mang chân giả đến.
12 Dương Chiêu cúp máy, tiếp đó gọi thêm một cuộc điện thoại. Người bắt máy còn rất trẻ. “A lô?”Dương Chiêu nói: “Cậu là Lưu Nguyên phải không?”Ở bên kia rất ồn ào, người nghe điện thoại hét lớn: “Cái gì? Cô nói cái gì?”Dương Chiêu hít sâu một hơi, lớn tiếng thêm.
13 Khi Dương Chiêu nghe thấy tiếng “được” thì khẽ cúi đầu. Cô nhớ lại dung mạo của Trần Minh Sinh, nghĩ đến vẻ mặt khẽ cười của anh. Cô cảm thấy chỉ một tiếng được vô cùng đơn giản đó lại khiến người ta như được thả lỏng.
14 Trần Minh Sinh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Chiêu hỏi: “Muốn ăn gì?”Dương Chiêu quay lại hỏi người phục vụ: “Có món nào nhanh?”Phục vụ là một cô gái chưa tới hai mươi, nói với Dương Chiêu: “Tất cả đều nhanh.
15 Hôm đó, Dương Chiêu trò chuyện với Trần Minh Sinh rất lâu. Dương Chiêu đưa chiếc bát gốm cho Trần Minh Sinh xem rồi hỏi chiếc bát có đẹp không, Trần Minh Sinh nhìn một lúc, sau đó lắc đầu đáp: “Không đẹp.
16 “Anh có thể dạy tôi không?”Dương Chiêu đặt điện thoại xuống chiếc bàn trước mặt, cầm bài kiểm tra của Dương Cẩm Thiên lên xem. Qua một lúc, cô ngẩng đầu, điện thoại di động không có chút động tĩnh nào, cô nghĩ rằng Trần Minh Sinh đã từ chối cô.
17 Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đi siêu thị ở gần nhà, lúc vào cửa cô xách một cái giỏ, Trần Minh Sinh liền nói: “Hay là cô lấy xe đẩy đi. ”Dương Chiêu hỏi: “Dùng xe đẩy?”Trần Minh Sinh gật đầu.
18 Lúc Dương Chiêu đón Dương Cẩm Thiên về, Trần Minh Sinh đã rời khỏi nhà từ lâu. Cô mở cửa ra, ánh mắt bất giác liếc nhìn cái bàn trong phòng khách, trên bàn có ba món ăn.
19 Trần Minh Sinh nhìn nét mặt cực kỳ nặng nề của Dương Chiêu, mày anh cũng khẽ nhíu. Anh kéo cổ tay cô, “Em đừng hoảng, từ từ nói. ”Tay Dương Chiêu được bàn tay rộng ấm của anh nắm lấy, cũng từ từ bình tĩnh lại.
20 “Thứ đó tốt nhất cậu đừng dính vào. ”Giọng Trần Minh Sinh thản nhiên, nhưng vô cùng chắc chắn. Dương Cẩm Thiên đứng ngay tại chỗ, nhìn Trần Minh Sinh đầy hoảng sợ: “Thứ gì, thứ gì đừng dính vào?”Trần Minh Sinh ngẩng đầu nhìn Dương Cẩm Thiên trong màn sương mờ.